Chương 277: Ngươi còn dám lặp lại?
Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không, anh yêu em bao nhiêu phần?
Tình cảm của anh là chân thật, tình yên anh dành cho em cũng là chân thật.
Ánh trăng đã nói hộ lòng anh.
…
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng, tay cầm micro, như vương tử bạch mã đi ra, bề ngoài anh tuấn, giọng hát thu hút, thâm tình chân thật.
Ánh mắt của hắn luôn nhìn về phía Hạ Thi Vận, giống như một giây này, ngoại trừ nàng, đời không còn vật gì khác.
Lúc này đám nam sinh nữ sinh kia cũng là nhảy múa theo tiết tấu, phối hợp với thanh niên áo sơ mi trắng, tạo ra bầu không khí càng thêm lãng mạn.
Cố ý thiết kế loại cảnh tượng này, phát ra loại âm nhạc này, tại bầu không khí này, ở trước mặt một nữ sinh biểu diễn « trăng sáng nói hộ lòng ta », hàm nghĩa của nó không cần nói cũng biết.
"Oa, thật là đẹp trai!"
Bên trái, đã có nữ sinh không kìm chế được, kích động mà hét rầm lên.
Nếu mà thanh niên này, lấy loại phương thức này hướng về phía các nàng biểu lộ tình cảm, phỏng chừng các nàng sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu.
Thế nhưng nhất định không có khả năng!
Bởi vì, đó là một trong Yến Kinh Tứ thiếu Lạc Thiên!
"Nghĩ không ra, Lạc Thiên thật xuất hiện!"
"Một màn này khẳng định là đã chuẩn bị rất lâu, Lạc Thiên chịu tốn tâm tư, xem bộ dáng là thấy nghiêm túc, hắn thật đang đeo đuổi Hạ Thi Vận!"
"Vậy chúng ta không vui rồi, phỏng chừng nữ thần muốn luân hãm vào thế công của Lạc Thiên!"
"Xác thực, đời này còn dám cự tuyệt Lạc Thiên, đại khái chỉ có Công Tôn Vũ Vi."
" Đó là bởi vì Công Tôn Vũ Vi nàng đã sớm có vị hôn phu, cái vị hôn phu kia của nàng. lai lịch so với Lạc Thiên còn đáng sợ hơn, đương nhiên Lạc Thiên không dám có ý tưởng đối với nàng."
"Cũng đúng, Công Tôn Vũ Vi có bối cảnh, nhưng Hạ Thi Vận không có bối cảnh gì, muốn cự tuyệt Lạc Thiên, gần như không có khả năng!"
"Thật là đáng tiếc a, nữ thần của ta!"
"Thôi đi, Lạc Thiên không theo đuổi cũng không tới phiên ngươi. Ngược lại, nếu mà Lạc Thiên không động vào nữ nhân khác, chúng ta có thể theo đuổi nhiều mỹ nữ hơn."
"Đạo lý này rất chuẩn nha!"
. ..
Khác hoàn toàn với tiếng hoan hô vỗ tay, thần sắc Lăng Tiểu Trúc, Lý San San, Từ Kiều Kiều biến đổi.
"Lạc Thiên lại tại hội đường diễn tấu tỏ tình, chiến trận này, Thi Vận muốn cự tuyệt cũng cự tuyệt không được!"
Lăng Tiểu Trúc có chút bận tâm.
Lúc trước Lạc Bạch đã nói Lạc Thiên đã sớm chuẩn bị tốt, xem ra hôm nay, không đạt được kết quả sẽ không dừng lại.
"Cái tên Lạc Thiên này, quá vô sỉ!"
Lý San San hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hơn nữa hiện tại, nhạc hội còn chưa kết thúc, vì tư lợi bản thân mà làm dán đoạn nhạc hội, quá không tôn trọng công sức của người khác.
"Tiêu Trần, hiện tại chỉ có ngươi. . . Ồ, Tiêu Trần đâu?"
Lý San San vốn là suy nghĩ để cho Tiêu Trần thay Hạ Thi Vận giải vây, nhưng mà nàng quay đầu liền phát hiện Tiêu Trần đã không ở bên.
"Tiêu Trần đã đi tới rồi, còn chờ ngươi nói?"
Từ Kiều Kiều nhẹ nhàng cười một tiếng nói.
Lý San San cùng Lăng Tiểu Trúc mới bừng tỉnh, phát hiện Tiêu Trần đã hướng về sân khấi đi tới.
. ..
Trên sân khấu, vạn chúng chú mục, thanh niên hát tình ca đi tới chỗ Hạ Thi Vận, quỳ một chân xuống.
"Thi Vận, nàng có nguyện ý để ta làm hoàng tử của nàng, để ta chăm sóc nàng cả cuộc đời không?"
Lạc Thiên bày ra bộ dạng thâm tình, khiến trái tim của những nữ sinh ở bên dưới đều bị hòa tan, hận không thể thay Hạ Thi Vận đáp ứng.
Hạ Thi Vận đối với hành động của Lạc Thiên cũng là bất ngờ, cho nên vừa rồi đã sững sờ rất lâu.
Cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, nàng mới cảm giác được, không biết nên làm thế nào, tâm bất an!
Đáp ứng?
Vậy khẳng định không có khả năng!
Trong tim của nàng đã có người, mặc dù có lẽ người kia vĩnh viễn không chú ý tới nàng, nhưng trái tim nàng cũng khó mà chứa chấp người thứ hai.
Nhưng cự tuyệt?
Lấy suy nghĩ của Lạc Thiên, đã bày ra cảnh tượng như ngày hôm nay, cho phép mình cự tuyệt sao?
Nơi này là Yến Kinh, không phải Lan Ninh.
Yến Kinh Tứ thiếu, không phải Hạ gia có thể chọc.
"Lạc Thiên, ta. . . Kỳ thực. . ."
Hạ Thi Vận lo lắng bối dối, không biết nên trả lời như thế nào.
Cự tuyệt là chắc chắn, nhưng phải làm như thế nào để cho Lạc Thiên thản nhiên tiếp nhận?
Tại lúc này, một bóng người cường thế đi lên, vòng qua đám người vây quanh Hạ Thi Vận, đi tới bên cạnh Hạ Thi Vận.
"Tiêu. . . Tiêu Trần?"
Hạ Thi Vận ngơ ngác nhìn đến người đi tới trước mặt nàng, nhất thời không nói nên lời.
Hắn làm sao sẽ tới?
Hiện trường, mọi người cũng đều là ngẩn ra, trố mắt nhìn nhau, trong đầu đầy nghi hoặc.
Việc gì đang xảy ra?
Lạc Thiên tỏ tình, thế nào lại xuất hiện một thiếu niên muốn cản đường?
Ban đầu Lạc Thiên cũng sửng sốt một hồi, chờ sau khi lấy lại tinh thần, lập tức có chút tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Trần, quát hỏi:
"Ai cho ngươi đến, lăn xuống đi!"
Nguyên bản Tiêu Trần không có ý định để ý tới Lạc Thiên, chỉ cần thay Hạ Thi Vận giải vây được.
Nhưng lúc này nghe được những lời này của Lạc Thiên, hắn không nhịn được mà xoay người nhìn đến Lạc Thiên nói:
"Ngươi có bản lãnh thì đem lời vừa nói lặp lại một lần nữa?"
Ngữ khí kiêu ngạo, lộ ra vẻ tức giận, khiến mọi người tại đây càng cảm thấy không thể tin được.
Tiểu tử này ai vậy?
Phá hư chuyện của Lạc Thiên cũng quên đi, còn lấy ngữ khí như vậy để nói chuyện với Lạc Thiên, chán sống sao?
"Tình huống gì, dường như có đảo ngược?"
"Thiếu niên kia không phải là bạn trai Hạ Thi Vận chứ?"
Lúc trước, có không ít người suy đoán Hạ Thi Vận có bạn trai, dù sao lấy điều kiện Hạ Thi Vận, người theo đuổi vô số, lại chính trực thuần khiết, gặp phải nam sinh làm động tâm cũng không trách.
Hiện tại, Tiêu Trần cường thế phá hư việc Lạc Thiên tỏ tình, mà thần sắc Hạ Thi Vận lại rất cảm động, lập tức khiến cho những người xung quanh không ngừng liên tưởng.
"Tin tức lớn, bạn trai cũ Hạ Thi Vận cùng Lạc Thiên gây chiến!"
"Cái gì mà bạn trai cũ, ngươi biết người ta cùng Hạ Thi Vận đã chia tay?"
"Đây không phải là sớm muộn chuyện sao? Còn có nữ nhân Lạc Thiên không tán được? Hạ Thi Vận cũng không ngoại lệ, sớm muộn cũng trở thành bạn gái Lạc Thiên."
"Ta xem không phải đâu, Hạ Thi Vận không giống loại người ham vật chất như vậy."
"Ha ha, ngươi là không biết thủ đoạn Lạc Thiên? Ta dám đánh cuộc, tiểu tử kia chết chắc rồi."
"Mặc kệ kết quả thế nào, lúc này hắn dám đứng ra đối mặt với Lạc Thiên, đáng kính nể rồi."
"Hắn là cái nam nhân tốt, đáng tiếc a!"
Không thể nghi ngờ đám người phía dưới nghị luận sôi nổi, có người kính nể dũng khí Tiêu Trần, cũng có người cho rằng Tiêu Trần quá liều lĩnh
Đắc tội Yến Kinh Tứ thiếu, quá không lý trí.
. ..
Lạc Thiên cũng nghe được một ít nghị luận, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Trước đó hắn có điều tra qua Hạ Thi Vận, biết rõ Hạ Thi Vận một mực giữ mình trong sạch, không có bạn trai.
Nàng là bằng vào thành tích xuất sắc nhất mà đỗ vào đại học Yến Kinh, không có nhờ quan hệ.
Nếu mà đang yêu đương, sao lại có thành tích tốt như vậy?
Cũng vì vậy mà, hắn mới thưởng thức và mê muội Hạ Thi Vận như thế.
Đương nhiên, cho dù Tiêu Trần không phải bạn trai Hạ Thi Vận, nhưng Tiêu Trần rõ ràng cố ý đến phá hư việc của hắn, nội tâm của hắn vẫn rất tức giận.
"Muốn ta lặp lại một lần phải không?"
Lạc Thiên cười lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Trần, gằn từng chữ một:
"Ta để ngươi lăn xuống đi!"
Tại Yến Kinh hoành hành lâu như vậy, Lạc Thiên chưa sợ qua người nào, đương nhiên sẽ càng không sợ một cái thiếu niên chưa thấy qua.
Nhưng, hiển nhiên hắn cũng không biết đứng ở trước mặt hắn, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Ngươi thật đúng là dám lặp lại?"
Tiêu Trần nhìn đến Lạc Thiên.
Bỗng nhiên, đang lúc ánh mắt mọi người khiếp sợ, giơ tay lên, một cái tát rơi xuống.
Bành!
Cả người Lạc Thiên bay ra ngoài sân khấu giống như đạn pháo, nện vào bên dưới khán đài.