Chương 282: Thiên Cơ Thuật
Thiên Đạo Tông có một khu nhà đặc biệt, khung cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, cảnh sắc dễ chịu.
Đây là nơi ở của một vị tiền bối cao nhân của Thiên Đạo Tông , tên là Bách Lý Nghiêu.
Thực lực Bách Lý Nghiêu cũng không phải đặc biệt mạnh, chỉ có Chân Võ cảnh, nhưng địa vị của hắn tại thiên đạo tông cũng không giống bình thường, ngay cả tông chủ cũng phải kính nể 3 phần.
Bách Lý Nghiêu nắm giữ một môn thần thông kinh thế hãi tục, tên là "Thấu Thiên chi thuật", có thể suy đoán vạn vật Vạn Tượng, đoán được quá khứ, hiện tại, thậm chí tương lai.
Hôm nay, tông chủ Ứng Phi Hiền mang theo một đám trưởng lão đáp xuống nơi ở của Bách Lý Nghiêu .
"Bách Lý lão, Ứng mỗ có chuyện khẩn cấp cầu kiến!"
Cót két!
Cửa mở ra, một lão giả tuổi đã hơn bảy mươi tập tễnh chắp hai tay sau lưng đi ra, nhìn thấy trong sân nhiều người như vậy, không nén nổi kinh ngạc.
"Tông chủ, nhiều trưởng lão tới đây như vậy chẳng lẽ có chuyện lớn gì xảy ra?"
Ngày thường, nơi này của hắn vẫn rất thanh tĩnh, ít người lui tới, hôm nay nhiều người như vậy sợ là có chuyện lớn xảy ra.
"Bách Lý lão, không phải ngươi có bản lĩnh ngất trời sao, lẽ nào ngay cả ý đồ chúng ta cũng không tính ra?"
Tứ trưởng lão lớn tiếng hỏi.
"Ngu xuẩn, Thấu thiên chi thuật chính là thần thông nghịch thiên, sao có thể ở mọi thời khắc thi triển, mỗi lần thi triển đều hao tổn chân lực cùng tinh thần khủng lồ, di chứng về sau còn đáng sợ hơn cấm thuật!"
Tề trưởng lão mắng to.
Hai người này giống như trời sinh tương khắc, tùy thời luôn muốn cùng đối phương khắc khẩu, tìm chút phiền toái.
"Ngươi ngươi ngươi. . . Tề lão lục, ngươi nói chuyện có thể khách khí một chút hay không, không nên hở một chút là nói câu thô tục."
Tứ trưởng lão trợn mắt lên.
"Tứ trưởng lão, lục trưởng lão, các ngươi có thể im lặng một chút hay không?"
Ứng Phi Hiền nổi giận nói:
" Nếu còn ai tiếp tục làm ồn, thì tự mình rời đi nơi này."
"Thừa Chí vừa mới gặp nạn, ta mới không có tâm tư cùng hắn làm ồn!"
Tứ trưởng lão hừ lạnh, nói:
" Bách Lý lão, ta muốn nhờ ngươi thi triển Thấu Thiên chi thuật, tìm ra hung thủ giết hại Thừa Chí, chúng ta phải báo thù cho hắn."
"Cái gì? Thừa Chí gặp nạn?"
Bách Lý Nghiêu kịp phản ứng, lộ ra vẻ khó tin.
Ứng Phi Hiền thần sắc âm lãnh:
"Nếu không phải như thế, chúng ta cũng không dám tùy tiện nhờ phiền Bách Lý lão xuất thủ."
Bách Lý Nghiêu trầm ngâm chút ít, thở dài nói:
"Kỳ thực đúng như lục trưởng lão nói, Thấu thiên chi thuật là hành vi nghịch thiên, không thể tuỳ tiện vận dụng, dễ dàng bị thiên phạt. Nhưng vì Thừa Chí, vô luận như thế nào cũng nên vận dụng một lần."
Kỳ thực Bách Lý Nghiêu rất rõ ràng, thần thông hắn xưng là "Thấu thiên chi thuật", thật sự chỉ là một ít bề ngoài "Thiên cơ thuật", không quá to tát.
Nói suy diễn ra quá khứ, hiện tại cùng tương lai, quả thực quá đề cao hắn, căn bản hắn không có thể làm được.
Nhưng chỉ là tìm kiếm hung thủ, cũng đủ rồi.
"Làm phiền Bách Lý lão!"
Ứng Phi Hiền cảm kích nói.
"Tông chủ, xin đem hồn bài của Thừa Chí đã bị bể nát cho ta!"
"Được!"
Ứng Phi Hiền đưa tay giao ngọc bài vỡ vụn cho Bách Lý Nghiêu.
"Mời tông chủ và chư vị trưởng lão chờ đợi ở đây!"
Bách Lý Nghiêu vừa nói, cầm lấy hồn bài tiến vào bên trong gian phòng.
Thi triển Thấu Thiên Chi Thuật cần phải có hoàn cảnh an tĩnh tuyệt đối, không thể có người ngoài bên cạnh, nếu không sẽ gặp phải phản phệ.
"Chư vị trưởng lão hạn chế ồn ào, đặc biệt là tứ trưởng lão cùng lục trưởng lão!"
Ứng Phi Hiền nghiêm túc dặn dò.
"Tông chủ yên tâm, chúng ta đã biết!"
Lúc này Tứ trưởng lão cùng lục trưởng lại rất ăn ý.
. ..
Bên trong gian phòng, Bách Lý Nghiêu xếp bằng ở trên bồ đoàn, trước người đặt vào hồn ngọc bài của Cốc Thừa Chí.
( Bồ đoàn là tấm lót hình tròn mà mấy nhà sư hay ngồi lên để ngồi thiên và niệm kinh)
"Thiên Đạo Khai Nhãn!"
Tay vạch ra một vầng sáng, ấn vào trán, giữa trán có một đường mở ra sáng chói, thật giống như mở ra con mắt thứ ba, xem thấu thiên đạo vô thường.
Thoáng chốc, hồn ngọc bài xuất hiện thần bí hào quang, trong ý nghĩ của Bách Lý Nghiêu cũng không ngừng xuất hiện từng bức họa.
Từ lúc Cốc Thừa Chí phụng mệnh đi ra bên ngoài, đến Lương gia, đến Yến Kinh Phong gia, gặp nhau Lạc Thiên, được Lạc Thiên lời mời tham gia nhạc hội.
Sau đó, một người thiếu niên xuất hiện, đầu tiên giết Lạc Thiên, lại giết Cốc Thừa Chí.
"Tìm được, hắn là hung thủ!"
. ..
Lạc Thiên chết, không thể nghi ngờ là đã làm ra một cơn địa chấn ở Yến Kinh, khiến lòng người bàng hoàng.
Gần như tất cả mọi người đều cho là Lạc gia tức giận ngút trời, sẽ lấy máu tươi báo thù cho Lạc Thiên.
Nhưng mà kết quả không ngờ, bọn họ đợi nửa ngày, cũng không thấy Lạc gia có bất cứ tin tức, động tĩnh nào.
"Xảy ra chuyện gì? Lạc gia không báo thù cho Lạc Thiên?"
"Theo tin đồn nói, Lạc gia vốn là chuẩn bị trả thù, nhưng có nhân vật thần bí xuất hiện, ngăn cản Lạc gia, bảo vệ tên Tiêu Trần kia."
"Lẽ nào. . . tên Tiêu Trần kia không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa còn có bối cảnh khiến Lạc gia kiêng kỵ?"
"Rất khó nói, chẳng qua nếu như không có một chút bối cảnh, làm sao dám đường hoàng đánh chết Lạc Thiên?"
"Giết Lạc Thiên, lại khiến Lạc gia có thù không giám báo, bối cảnh này cũng quá kinh khủng đi?"
"Cho nên nói, cái Tiêu Trần kia không thể trêu chọc, hắn đáng sợ hơn Yến Kinh Tứ thiếu không biết bao nhiêu lần."
"Đậu xanh rau má, ai có thể nghĩ tới là Hạ Thi Vận sẽ có một người bạn trai cường đại như vậy, Lạc Thiên cũng thật là oan uổng, đụng vào họng súng."
Hướng theo thời gian đưa đẩy, mọi người tin chắc Lạc gia không dám báo thù thật, nội tâm đối với Tiêu Trần tất cả đều toát ra lòng kính sợ.
. ..
Bên trong một tiệm ăn hạng sang, Tiêu Trần cùng bốn đại mỹ nữ ngồi chung một bàn ăn.
"Tiêu Trần, ngươi đã làm cái gì sao?"
đến bây giờ Lý San San còn không thể tin được, Lạc Thiên bị giết, Lạc gia lại nhận túng.
Rõ ràng Tiêu Trần một mực ở cùng một chỗ với các nàng, chưa từng làm bất cứ chuyện gì a?
Lăng Tiểu Trúc cũng là nghi ngờ nhìn đến Tiêu Trần.
Nàng biết rõ thực lực Tiêu Trần rất cường đại, nhưng không biết Tiêu Trần còn có bối cảnh có thể làm Lạc gia khuất phục.
"Về sau các ngươi sẽ biết!"
Tiêu Trần nhàn nhạt nói.
Hiện tại tuy rằng Long Hồn Thập Nhị Cung đã bước vào chính quy, trở thành tổ chức vương bài của Hoa Hạ, nhà nhà đều biết, nhưng tốt nhất thân phận hắn vẫn nên giữ bí mật.
Dù sao không chỉ là trong nước, nước ngoài cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm, trước tiên, tạm thời thả một cái bom khói.
Tứ đại mỹ nữ đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, Tiêu Trần trong mắt các nàng, vẫn vô cùng thần bí.
Từ Lan Ninh đến tỉnh Giang Nam lại tới Long Thành, Yến Kinh, hắn vĩnh viễn cường đại thần bí như vậy, khiến người ta không cách nào suy đoán.
"Đúng rồi Tiêu Trần, ta cùng Kiều Kiều đều nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Yến Kinh rồi, cám ơn á!"
Lý San San hưng phấn lấy ra một tờ thư thông báo, giống như lấy le.
Từ Kiều Kiều cũng rất vui mừng nói:
"Ta nằm mộng cũng không nghĩ đến, đời này còn có cơ hội có thể tới đại học Yến Kinh học!"
Lý San San cũng tốt, Từ Kiều Kiều cũng tốt, thành tích đều là tầm trung mà thôi, có thể vào học một cái đại học hạng hai đã là tốt rồi.
Đại học Yến Kinh là Hoa Hạ đệ nhất học phủ, đối với các nàng mà nói, đã từng là xa xôi bực nào.
Lúc trước các nàng gọi điện thoại trở về nhà, nói cho người nhà là mình tới đại học Yến Kinh học, thì người nhà đều tưởng các nàng điên.
"Chỉ là việc nhỏ!" Tiêu Trần lắc đầu.
Đại học Yến Kinh nhiều người đi cửa sau như vậy, hắn giúp Lý San San cùng Từ Kiều Kiều cũng chỉ là chuyện nhỏ, có đáng gì?
Hơn nữa, hắn chủ yếu là vì hai người Hạ Thi Vận cùng Lăng Tiểu Trúc, về sau, bọn họ ở Yến kinh sẽ không tẻ nhạt.
Đang nói, trong lòng Tiêu Trần bỗng nhiên hiện ra một luồng cảm giác khác thường, thật giống như ở trong nơi tối tăm có ai đó đang nhìn lén hắn.
"Loại cảm giác này. . . Là có người ở thi triển thiên cơ thuật?"