Chương 42: Hội giao dịch Cổ Hải.
Ngày thứ hai, Tiêu Trần ra khỏi nhà, trên đường thì gặp người quen.
Hoặc có thể nói là đối phương đang chờ hắn.
-Tào nhị gia, sao ngươi lại ở đây?
Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là Tào Chấn Hoa.
Vẻ mặt Tào Chấn Hoa cung kính, nói:
-Tiêu tiên sinh, tiểu nhân chờ ngài đã lâu.
-Triệu Lang nói cho ngươi biết?
Tiêu Trần hỏi.
Lần trước hắn nói cho Triệu Lang, không cho phép ai tùy tiện đến nhà trọ tìm hắn.
Tào Chấn Hoa cũng biết quy củ này, cho nên mặc dù có rõ ràng nươi ở vẫn ở chỗ này chờ.
-Nói đi, tìm ta gấp như vậy, có việc gì?
Tào Chấn Hoa vội vàng nói:
-Tiểu nhân từ Bành lão đại biết được, tiên sinh cần một số dược thảo lâu năm, còn cần một số linh ngọc cùng đồ cổ?
Tiêu Trần nhìn Tào Chấn Hoa, cười nói:
-Ngươi có mấy thứ này?
-Tiểu nhân thường ngày thu thập mấy thứ này, nhưng mà, mấy ngày nây tại thành phố Cổ hải sẽ có một giao dịch hội khổng lồ, linh ngọc, dược thảo hiếm có, hay kỳ trân nào đều có cơ hội xuất hiện ở đó. Nếu tiên sinh có hứng thú, có thể để ta dẫn đi xem một chút.
-THành phố Cổ Hải.
-Đúng, là nơi giao giữa Giang Nam và Giang Bắc. Đương nhiên là thuộc về địa phận tỉnh Giang Nam.
Tiêu Trần trầm ngâm nói;
-Giao dịch hội kéo dài bao lâu?
-Giao dịch hội bắt đầu từ đêm qua, vốn là duy trì liên tục ba ngày, chúng ta đi hôm nay là còn lại hai ngày.
-Người chờ một chút, ta gọi một cuộc điện thoại.
Tiêu Trần đi sang một bên, gọi cho Tiêu Vũ Phỉ.
Tiêu Vũ Phỉ đi công tác, tựa hồ còn ở khách sạn ngủ lại, hỏi Tiêu Trần:
-Tiêu Trần, gọi tiện cho ta có chuyện gì?
-Lúc nào ngươi về?
-Đại khái là buổi tối sẽ đi về, công việc bên này cũng xong rồi.
-Được, ta muốn đi ra ngoài hai ngày!
-Đi đâu?
-Cổ Hải!
-Ngươi đi Cổ Hải làm gì?
Tiêu Vũ Phỉ kinh ngạc hỏi.
-Có việc!
Tiêu Trần nói ra hai chữ.
Tiêu Vũ Phỉ bất đắc dĩ đáp lại:
-Vậy ngươi cẩn thận, đem điện thoại bên người, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ gọi cho ngươi.
-Tốt, ta cúp đây!
Tiêu Trần dập điện thoại, đi đến bên cạnh Tào Chấn Hoa.
-Tiên sinh…
-Đi thôi!
-Được được, mời ngài lên xe!
Tào Chấn Hoa mời Tiêu Trần lên xe, nội tâm kích động.
Hai ngày trước, hắn trông thấy Bành Siêu đưa cho Tiêu Trần một cái rương, sau đó liền hỏi thăm Bành Siêu một chút, biết được Tiêu Trần muốn thu thập linh ngọc, và dược thảo.
Trùng hợp là, mấy ngày nay, ở Cổ Hải cũng có một giao dịch hội khổng lồ, náo nhiệt vô cùng, hắn liền thử mời Tiêu Trần đi cùng, không ngờ Tiêu Trần liền đồng ý luông.
Tiêu Trần là một tên Tiên Thiên Tông Sư, nếu như có thể lôi kéo Tiêu Trần, Tào Chấn Hoa sẽ nhất phi trùng thiên, dù cho Nam Quyền xã cũng phải xem mặt hắn để hành sự.
…
Nửa ngày sau, hai người đến Cổ Hải.
Tào Chấn Hoa nói:
-Tiên sinh, ban ngày ở giao dịch hội có ít người tham gia, buổi tối mới náo nhiệt, nếu không, ta mang ngài đến Sử gia ngồi một chút?
-Sử gia?
Tiêu Trần nghi ngờ.
-Sử gia nào?
-Sử gia là một đại gia tộc ở Cổ Hải, xã trưởng Nam Quyền xã chính là người Sử gia, vậy nên nói Nam quyền xã thuộc về Sử gia cũng không quá đáng.
-A, ta nhớ là lần trước ngươi nói, ngươi và Nam Quyền xã có quan hệ thông gia, chính là thông gia với Sử gia?
-Đúng đúng, chính là lần trước ta đề cập với ngài, là cháu gái ta cùng Thiếu xã trưởng.
Tiêu Trần bỗng nhiên cười nói:
-Tào Nhị Gia, ngươi gạt ta tới Cổ Hải, mục đích chân chính không phải là giao dịch hội phải không?
Tào Chấn Hoa nghe vậy, có chút sợ hãi:
-Tiên sinh minh xét, tiểu nhân cũng không phải có ý lừa gạt ngài!
-Được rồi, chỉ đùa một chút thôi. Mặc kệ ngươi có tâm tư hai không, ta đúng là có hưng thú với giao dịch hổi.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, lại hỏi.
-Ngươi muốn cho ta tham dự hôn lễ của cháu ngươi?
Tào Chấn Hoa lúng túng đáp:
-Ta muốn thỉnh tiên sinh làm chủ hôn.
Tào gia vốn là muốn mượn quan hệ thông gia với Sử gia để tăng tẩm ảnh hưởng, nếu như có thể mời thêm một tên Tiên Thiên Tông Sư làm chủ hôn, càng sẽ thêm phong quang, thậm chí là danh chấn Lan Ninh cùng Cổ Hải.
-Chủ hôn thì không cần, ta không có hứng thú, nhưng mà ta đi đến tham dự náo nhiệt cũng không sao.
Tào Chấn Hoa nghe vậy vui mừng:
-Đa tạ tiên sinh, rất hân hạnh được đón tiếp!
-Khi nào hôn lễ được tổ chức?
-Hai ngày sau, đúng lúc giao dịch hội kết thúc.
-Thời gian cũng trùng hộp!
Tiêu Trần cười cười.
Không thể không nói, Tiêu Trần rất khôn khéo, nếu như hắn trực tiếp mời Tiêu Trần tham gia hôn lễ, lấy tính cách của Tiêu Trần sẽ cự tuyệt.
Nhưng nếu bây giờ đang ở Cổ hải, liền tiện được tham gia là hợp lý.
-Chờ khi giao dịch hội kết thúc, ta sẽ đi Sử gia, bây giờ tìm một khách sạn nghỉ ngơi đã.
Tiêu Trần biết bây giờ đến Sử gia, sẽ có một đống người a dua nịnh nọt hắn, chính là gây phiền toái cho mình.
-Được được, mọi việc đều theo tiên sinh sắp xếp!
Có được câu trả lời của Tiêu Trần, Tào Chấn Hoa đã đủ hài lòng.
Hắn suy nghĩ về hôn lễ hai ngày sau, chính mình sẽ dẫn vị thiếu niên này đến chỗ khách quý, trong ánh mắt hâm mộ của các gia tộc, trong lòng cũng có chút lâng lâng.
Bành Siêu, Triệu Bưu, Miêu Thanh Phượng những người này đều phải mời đến, bởi vì bọn họ biết thân phận Tiêu Trần, cũng có thể tạo nên hiệu quả.
Tào Chấn Hoa toàn lực lo việc ăn ở cho Tiêu Trần, an bài thỏa đáng.
Rất nhanh, trời liền đến tối, Tào Chấn Hoa nhận được một cú điện thoải, có vẻ nóng nảy.
-Tiên sinh, bên phía cháu gái ta có chút tình huống xảy ra, nhất định phải đi về, ngài xem…
Tiêu Trần nói:
-Ngươi về đi, ta một mình tham gia giao dịch hội là được, chờ khi giao dịch hội kết thúc, ta sẽ tham dự hôn lễ.
-Đa tạ tiên sinh thông cảm!
Tào Chấn Hoa nói xong, giao cho Tiêu Trần một vài thứ, liền vội vã rời đi.
Tiêu Trần nghỉ ngơi trong khách sạn một chút, đợi khi màn đêm buông xuống, mới đến địa điểm giao dịch.
Kỳ thực, giao dịch hội này cũng không gọi là khổng lồ, coi như là tầm cỡ trung, nhưng mà cũng rất náo nhiệt, đâu đâu cũng có người.
-Tiểu ca, tới đây nhìn tuyệt thế bảo kiếm một chút, không gì không phá, chém sắt như chém bùn!
Một tên nam tử kéo Tiêu Trần đến trào hàng.
Tiêu Trần hoài nghi nói:
-Có phải thật không?
-Đương nhiên là thật, ngươi không tin có thể thí nghiệm.
-Tốt, vậy ngươi rút ra chém thử xem!
Tiêu Trần nghiêm trang chỉ trong ngực.
-Chém vào đây!
Nam tử kia sửng sốt, đột nhiên sắc mặt lạnh xuống.
-Đi đi, đồ thần kinh, trở ngại ta kinh doanh.
Tiêu Trần nghe vậy, tý nữa ngã mất, hắn bắn ra một đạo kình khí.
Vù!
Kiếm trong tay nam tử bỗng nhiên run lên một cái, nhưng bởi vì có vỏ kiếm, nên không nhìn thấy dị trạng nào khác.
-Chuyện gì xảy ra?
Nam tử kia nghi hoặc, nắm chặt kiếm trong tay, hắn không biết là Tiêu Trần đang làm cái gì.
-Thanh kiếm này, nhiều nhất chỉ đáng giá một trăm, cầm!
Tiêu Trần đưa một trăm khối tiền đến quầy hàng, sau đó xoay người đi.
Nam tử kia lại sửng sốt, hắn cảm giác được mình không theo kịp hành vi của Tiêu Trần.
Kiếm này thuộc phẩm chất gì, trong lòng hắn biết rõ, tuy nói là một chăm khối, nhưng thực không có giá trị lớn như vậy.
Nhưng mà Tiêu Trần bỏ ra một trăm khối tiền, lại không muốn lấy kiếm, có ý gì?
-hắc hắc, xem ra gặp phải tên ngu, tiêu tiền tùy tiện!
Năm tử kia vui vẻ, cầm lấy một trăm đồng, đêm nãy cũng có chút thu hoạch rồi.
Lúc này, có hai gã thanh niên đi đến dò hỏi.
-Lão bản, kiếm này bán không?
-Bán, đương nhiên bá!
Thanh niên nói:
-Có đúng là hảo kiếm hay không, rút ra cho ta nhìn một cái?
-Không thành vấn đề!
Nam tử đáp ứng, rút ra cổ kiếm.
Nhưng mà sau một giây, hắn rút nửa đoạn kiếm, trực tiếp trợn tròn mắt.
-Mẹ kiếp, cầm một đoạn kiếm để lừa rối chúng ta, muốn ăn đòn à?
Hai gã thanh niên giận dữ rời đi.
-Chuyện này… có việc gì xảy ra, vì sao chỏ còn lại đoạn kiếm?
Nam tử vẻ mặt mông lung, không rõ nguyên do.