Chương 1: Chương 1
"A... Đau quá!"
Diệp Xu mở hai mắt kinh ngạc phát hiện có một khuôn mặt nam tử phóng đại trước mặt, bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ mình, ép nàng lên tường lạnh lẽo khiến nàng không thở nổi.
Diệp Xu giãy giụa muốn đẩy hắn ta ra cảnh cáo đối phương buông tay, nam tử ngược lại gia tăng sức, khóe môi nhếch lên một độ cong tùy ý, trong đáy mắt phủ đầy sát khí.
Diệp Xu bắt đầu ý thức được tình hình hơi lạ, đồ đạc trong phòng này mang hơi hướng cổ xưa, không giống được mô phỏng lại, thậm chí đến cả huân hương cũng dùng gỗ đàn hương tím giá cả vô cùng đắt đỏ.
Trên vai trường bào màu đen của nam tử mặc có thêu một bông hoa mai bằng chỉ bạc, chỉ bạc cũng không phải thứ gì quá hiếm nhưng cách thêu thủ công phức tạp này rất khó tìm được ở hiện đại.
Diệp Xu nhớ rằng mình chỉ ngủ một giấc trong phòng làm việc, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi nghiêng trời lệch đất. Người xung quanh nàng căn bản sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để giở trò trêu đùa nàng, Diệp Xu mơ hồ có dự cảm không lành...
"Không phải ngươi muốn cho ta thân thể ngươi sao, thứ hạ tiện chủ động đưa đến cửa như ngươi lại không có chút giác ngộ này sao?"
Giọng nói của nam tử đầy sự ghét bỏ giống như việc nói nhiều như vậy hắn ta đã nhẫn nhịn đến cực hạn, ngón tay thon dài của hắn ta hung tàn lướt qua cổ áo Diệp Xu sau đó giật đai váy, xương quai xanh xinh đẹp dưới cổ lộ ra.
Trong đầu Diệp Xu nổ ầm một tiếng.
Từ nhỏ Diệp Xu đã có trí nhớ hơn người, bình thường lúc đọc sách có thể nhớ được chi tiết nội dung trong sách.
Lời nam tử này nói ra vừa hay là lời thoại trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp gần đây nàng vừa đọc [Minh chủ Võ Lâm], chắc chắn trăm phần trăm, không sai một chữ.
Diệp Xu lại quan sát trang phục của người này, trên eo có đeo một ngọc bội màu trắng hình hoa mai, lại nhìn khóe mắt bên trái của nam tử vừa hay có một nốt ruồi đen.
Không sai, trong [Minh chủ Võ Lâm] có miêu tả, ký hiệu của tà giáo Thăng Dương cung số một Võ Lâm chính là hoa mai trắng, mà khóe mắt của hộ pháp Thăng Dương cung Thạch Thiên Cơ vừa hay có một nốt ruồi lệ.
Mặc dù tất cả quá huyền diệu không khoa học, nhưng Diệp Xu chắc chắn mình đang ở trong quyển sách này, tục ngữ gọi là xuyên sách.
Cảnh tượng xuất hiện lời thoại này trong sách: Nữ tử phái phản diện Diệp Xu nhận lệnh của phụ thân, đặc biệt đến Pháp Hoa tự câu dẫn hộ pháp Thăng Dương cung Thạch Thiên Cơ, mục đích là vì nửa quyển bí kíp thần công huyền âm trong tay Thạch hộ pháp. Nhưng Thạch Thiên Cơ lại không tham lam nữ sắc như trong lời đồn, nàng câu dẫn không thành ngược lại chịu nhục bị Thạch Thiên Cơ đánh trọng thương rồi trốn chạy.
Sau đó bị nam chính Mộ Dung Dật trốn ngoài phòng nhìn trộm thấy được tất cả, Mộ Dung Dật nhân cơ hội này đuổi theo Diệp Xu, phế bỏ võ công của Diệp Xu. Sau đó nữa tin tức nữ ác bá bị phế võ công truyền khắp giang hồ, người trong Võ Lâm trước đây Diệp Xu từng đắc tội tìm đến tận nơi, những người này trói nàng lên cột đá, lột sạch quần áo sỉ nhục, rồi từng dao từng dao đâm chết nàng, vứt thi thể cho chó hoang ăn.
Có thể nói tối hôm nay là sự bắt đầu cho con đường tiến đến cái chết của nữ tử phái phản diện.
Diệp Xu bây giờ chẳng có thời gian để ai oán bi thương, nàng bắt buộc phải giải quyết nguy cơ trước mắt, bảo đảm mình không bị nội thương.