Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 102: Chỉ đùa mà thôi

Chương 102: Chỉ đùa mà thôi
Dưới cái nhìn như Tử Thần nhìn của Diệp Lạc.
Lúc này tông chủ Huyền Thanh mới mặt như đưa tang buông đùi chưởng quầy, đứng dậy.
“Được rồi, hai người nói chuyện nên bồi thường như thế nào đi, nếu chưởng quầy tiên sinh không hài lòng, vậy tông chủ Huyền Thanh ngươi cẩn thận suy nghĩ hậu quả.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi nói xong, hắn ta đi tới trước bàn ngồi xuống.
Khí cơ của hắn ta còn chưa tiêu tán, tập trung vào tông chủ Huyền Thanh, phòng ngừa đối phương bùng nổ.
“Chuyện này…”
Vẻ mặt chưởng quầy đau khổ, muốn nói gì đó.
Lão ta còn chưa mở miệng.
Đã bị tông chủ Huyền Thanh ngắt lời.
“Chưởng quầy! Thực đó! Hai chúng ta đều chưa từng gặp đúng không? Đây là lần đầu tiên hai ta gặp mặt đúng không? Ta thực sự không ăn chùa uống chùa, ngươi nhất định phải trả lại trong sạch cho ta!”
Giọng nói của tông chủ Huyền Thanh run run nói.
“Đợi một chút, đợi đã, hãy nghe ta nói xong trước đã.”
Chưởng quầy ho khan hai tiếng, bảo tông chủ Huyền Thanh khoan hãy nói.
Tông chủ Huyền Thanh vẫn muốn nói gì đó.
Nhưng bị Diệp Lạc trừng mắt, nhất thời không dám nói tiếp.
Chưởng quầy đứng một bên trầm tư một lát.
Nhìn Diệp Lạc một lát, lại nhìn tông chủ Huyền Thanh một lát.
“Khụ khụ, chuyện đó, thực ra vị tông chủ của Thiên Thanh Tông này chưa từng tới khách điếm ăn chùa uống chùa, đôi ta thậm chí còn chưa từng gặp mặt.”
“Sở dĩ sẽ có cảnh tượng như bây giờ, thực ra là ta chỉ đùa một chút với sư tôn của vị đại nhân này thôi, đùa giỡn, đùa giỡn.”
Chưởng quầy cẩn thận nói.
Giọng nói vừa ngừng.
Bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
Diệp Lạc mở to mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ta coi như là tốt, không tính là khoa trương.
Tông chủ Huyền Thanh ở một bên khoa trương hơn, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng.
“Ngươi xem, các ngươi xem! Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà!”
“Ta thực sự bị oan…”
Điên cuồng được một nửa.
Tông chủ Huyền Thanh im lặng.
Đợi đã.
Cái gì thế này?
Vừa rồi chưởng quầy này nói, chỉ là nói đùa mà thôi?
Nói đùa, khiến cả tông môn Thiên Thanh Tông của lão ta bị kéo vào chuyện này?
Nói đùa, khiến cả Thiên Thanh Tông của lão ta bị đập như vậy?
Nói đùa, ngai vàng tông chủ của lão ta đã không ổn định, còn khiến lão ta trở thành chó ăn chùa uống chùa?
Con mẹ nó ta…
Tông chủ Huyền Thanh nổi giận, trừng mắt với chưởng quầy, ước gì có thể xé nát chưởng quầy ra.
“Bạn tâm giao của sư tôn ta mà ngươi cũng dám động, có tin ta đập Thiên Thanh Tông lần nữa không.”
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Lạc chậm rãi vang lên.
Tông chủ Huyền Thanh nhớ tới cảnh tượng kiếm khí đầy trời Thiên Thanh Tông, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu, không dám nói nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Lạc cũng im lặng.
Nếu chuyện này là nhầm lẫn.
Vậy hắn ta đập phá Thiên Thanh Tông, thì tính thế nào đây.
Lúc ấy muốn thử tay nghề, thôi phát uy năng của Vô Tẫn Kiếm Hồ, một kiếm chém xuống, muôn vàn kiếm khí hạ xuống.
Ít nhất nửa Thiên Thanh Tông không còn…
Chuyện này hắn ta phải đền kiểu gì?
Diệp Lạc im lặng tính tài phú của mình.
Bảo vật, Vô Tẫn Kiếm Hồ.
Y phục, cấp độ phàm tục.
Pháp thuật thần thông, tự mình ngộ.
Hắn ta giống như không có tiền.
Để sư tôn bỏ tiền ra sao?
Không có khả năng!
Chuyện này không phải sẽ hủy hoại ấn tượng về hắn ta trong cảm nhận của sư tôn sao?
Bảo chưởng quầy này bỏ tiền à?
Diệp Lạc không dấu vết liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái.
Bỏ đi, một phàm tục có thể có bao nhiêu tiền.
Hay là nợ trước?
Cứ nợ trước vậy!
Nghĩ như thế, Diệp Lạc chậm rãi đứng dậy, sờ mũi.
“Chuyện đó, tông chủ Huyền Thanh, ừm… Đây chỉ là hiểu lầm.”
“Nhưng mà ta không cẩn thận đập mất tông môn của ngươi, hiện giờ trên người không mang theo tiền, không bằng nợ trước, đợi sau này trả cho ngươi!”
“Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ nói.
Tông chủ Huyền Thanh đứng ở một bên nghe thấy thế, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Tông môn nhà lão ta bị đập, còn bị đổ oan là chó ăn chùa uống chùa.
Bây giờ nói một câu nợ là xong việc rồi hả?
Tông chủ Huyền Thanh muốn nói gì đó.
Nhưng nhìn hồ lô bên hông Diệp Lạc, nhất thời không dám nói tiếp nữa.
Hồ lô của ngươi lớn, lời nói của ngươi có lý…

Tông chủ Huyền Thanh rời đi.
Mang theo tràn ngập oán khí rời đi.
Trước khi rời đi, còn sử dụng một khối Lưu Ảnh Thạch.
Bảo Diệp Lạc nói với Lưu Ảnh Thạch, tông chủ Huyền Thanh không phải chó ăn chùa uống chùa.
Chiếm được khối Lưu Ảnh Thạch này xong, lúc này tông chủ Huyền Thanh mới rời đi.
Trong khách điếm Tiên Túy, tầng hai.
Trên một cái bàn.
Chưởng quầy bày ra một bàn đồ ăn ngon, muốn khao Diệp Lạc.
Nhưng rõ ràng Diệp Lạc không phải là người họ Sở nào đấy.
Căn bản là xấu hổ ăn chùa uống chùa.
Chỉ có thể ngồi ở đó, sừng sững không động.
Không nói lời nào cũng không có động tác gì.
Lập tức khiến bầu không khí trở nên cứng đờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất