Chương 103: Chưởng quầy hối hận 1
Chưởng quầy ở một bên thấy thế, cũng chỉ có thể cười xấu hổ, làm bộ như nhìn về phía cửa, tìm đề tài để xoa dịu bầu không khí.
“Đại nhân, ngươi nói xem, tông chủ Thiên Thanh Tông trở về, thực sự có thể giải quyết chuyện này sao?”
Chưởng quầy mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc đang ngồi hơi quay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Tông chủ Huyền Thanh lo lắng trên dưới Thiên Thanh Tông bởi vì chuyện này, mà không phục vị trí tông chủ của đối phương.
Cho nên trước khi rời đi, tìm Diệp Lạc quay một đoạn hình ảnh, lưu vào trong Lưu Ảnh Thạch.
Trong lòng Diệp Lạc ngầm suy tư, híp mắt.
“Hẳn là giải quyết được, không phải trên tay lão ta có Lưu Ảnh Thạch sao? Chứng minh trong sạch chắc chắn là đủ.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
“Ta cảm thấy Lưu Ảnh Thạch có vẻ quá vô dụng, trái lại sẽ phản tác dụng hay không?”
Chưởng quầy lẩm bẩm tự nói.
“Những lời này giải thích thế nào?”
Diệp Lạc nhíu mày, nhìn về phía chưởng quầy, lạnh nhạt hỏi một câu.
Trên mặt chưởng quầy hiện lên nụ cười lấy lòng.
Rót một ly trà cho Diệp Lạc.
Sau đó mới mở miệng một lần nữa.
“Ta cảm thấy nếu tông chủ Thiên Thanh Tông trực tiếp trở về, hẳn là càng tốt hơn? Hiện giờ chỉ có một khối Lưu Ảnh Thạch gì đó trở về, nghe đại nhân ngươi nói, ngươi là đánh tới Thiên Thanh Tông, vậy ở trong mắt người của Thiên Thanh Tông, đại nhân ngươi chắc chắn rất hùng hổ.”
“Nhưng vừa rồi giọng điệu của đại nhân hiền lành như thế, ta cảm thấy sẽ phản tác dụng, người của Thiên Thanh Tông có khả năng cảm thấy, tông chủ của Thiên Thanh Tông là bồi thường xong, sau đó mới khiến giọng nói của đại nhân ngươi trở nên hiền lành như vậy?”
“Hơn nữa loại chuyện này, nói là hiểu lầm, có phải quá qua loa rồi không?”
Chưởng quầy chậm rãi mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc kinh ngạc một lát.
Hình như…
Đúng là có đạo lý.
Hắn ta đến phá tông môn nhà người ta, ngay cả Thái Thượng trưởng lão nhà người ta đều thiếu chút nữa bị chém.
Cuối cùng trước mắt bao người, lại bắt tông chủ nhà người ta đi.
Hiện giờ lưu lại trong Lưu Ảnh Thạch, giọng nói hiền lành nói là hiểu lầm.
Chuyện này…
Hình như rất dễ khiến người ta suy nghĩ mien man.
Rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, là tông chủ Huyền Thanh cho người ta bồi thường hài lòng, mới có Lưu Ảnh Thạch này.
Diệp Lạc im lặng một lát.
Hay là đuổi theo giúp giải thích một chút.
Vẫn nên thôi vậy.
Cảm thấy chuyện này sẽ càng tô càng đen.
Vẫn nên giao cho tông chủ Huyền Thanh tự mình xử lý vậy.
Nhưng mà nói đi nói lại.
Trái lại đầu óc của chưởng quầy này không tệ.
Không hổ là bạn tâm giao của sư tôn ở thế gian.
Nhưng mà không biết, sao sư tôn lại kết bạn với chưởng quầy phàm nhân này.
Nghĩ tới điểm này, trong mắt Diệp Lạc xuất hiện tò mò.
“Chuyện này, ta tin tông chủ Huyền Thanh sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Nhưng mà nói đi nói lại, tại hạ vô cùng tò mò, sao sư tôn lại quen với chưởng quầy tiên sinh?”
“Chưởng quầy tiên sinh ngươi đừng hiểu lầm, tại hạ chỉ đơn thuần tò mò chuyện cũ của sư tôn mà thôi.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
Hắn ta còn cố ý nhắc nhở một chút.
Sợ chưởng quầy này hiểu lầm cái gì.
Đến lúc đó nếu nói linh tinh gì đấy trước mặt sư tôn, ảnh hưởng tới địa vị của hắn ta trong cảm nhận của sư tôn, vậy nên làm gì bây giờ?
Ừm, hắn ta cảm thấy ấn tượng địa vị của mình ở trong cảm nhận của sư tôn, chính là xác suất thành công trở thành tông chủ của Vô Đạo Tông trong tương lai!
Chưởng quầy ngồi bên cạnh cười khổ một tiếng, không biết nên nói gì mới tốt.
Lão ta có thể nói, thực ra sư tôn nhà ngươi chính là chó ăn chùa uống chùa được sao?
Người nào biết được, thực ra sư tôn nhà ngươi là lão đại ghê gớm.
Sư tôn nhà ngươi còn nói mình là cảnh giới Nguyên Anh…
Cảnh giới Nguyên Anh có thể dạy dỗ ra đồ đệ như vậy sao?
Chưởng quầy chỉ nghĩ Sở Duyên đang ngụy trang tu vi mà thôi.
Nhìn Diệp Lạc trước mặt đang lộ ra vẻ mặt tò mò.
Chưởng quầy bắt đầu suy nghĩ lời kịch ứng phó.
“Chuyện này không có gì phải tò mò, chính là trong lúc sống phóng túng làm quen với nhau.”
“Tôn sư là ăn chùa, khụ, tôn sư rất thích du hí nhân gian, hắn và ta quen biết ở phàm trần, trở thành bạn tâm giao.”
“Mấy ngày trước ta nói đùa với sư tôn ngươi một chút, không ngờ sư tôn ngươi coi là thật, lúc này mới có chuyện đại nhân ngươi đánh tới Thiên Thanh Tông.”
“Đúng rồi đại nhân, xin hỏi rốt cuộc tôn sư có cảnh giới gì? Tôn sư nói với ta, hắn là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng mà ta cảm thấy không giống chút nào.”
Trong mắt chưởng quầy lóe lên tinh quang, dò hỏi.
“Sư tôn nhà ta chưa từng nói sao? Vậy ta cũng không tiện tiết lộ.”
Diệp Lạc chần chừ một lát, không dám nói ra.
“Không sao, đại nhân, ngươi nói đi, ta sẽ không nói với tôn sư đâu.”
Chưởng quầy dụ dỗ.
“Chuyện này… Chuyện này thực sự không được.”
Diệp Lạc vẫn lựa chọn từ chối.
“Vậy không bằng thế này, để tự ta đoán, nếu đoán trúng, đại nhân ngươi cho ta chút nhắc nhở?”
Chưởng quầy chỉ có thể lựa chọn biện pháp này.
Những lời này nói ra.
Diệp Lạc do dự một lát, không từ chối.
Dù sao hắn ta không nói gì.
Đều do chưởng quầy tự mình đoán.
Hơn nữa chưởng quầy này là bạn tâm giao của sư tôn.
Hẳn là không có chuyện gì.