Chương 105: Chìa khóa di tích
“Được rồi, chủ nhân, còn lại tự ngươi tham ngộ đi, chiếc chìa khóa này là một cơ duyên trời cho, đạt được cơ duyên này, tương lai chủ nhân sẽ là cường giả vô thượng!”
Trong Vô Tẫn Kiếm Hồ truyền ra giọng nói này.
Sau khi nói xong, Vô Tẫn Kiếm Hồ lại biến thành cái hồ lô một lần nữa, treo bên hông Diệp Lạc.
Diệp Lạc còn muốn hỏi gì đó.
Nhưng nhìn thấy chiếc chìa khóa sắp rơi từ giữa không trung xuống, thì không rảnh hỏi gì nữa.
Vươn tay bắt lấy chiếc chìa khóa.
Cúi đầu nhìn.
Chiếc chìa khóa đã khác biệt.
Chỉ thấy chiếc chìa khóa trên tay hắn ta tỏa ra huỳnh quang màu trắng nhạt, vốn có đạo đao vết tích kiếm tích đều biến mất không thấy nữa, thay vào đó là đạo vận rất mạnh.
Diệp Lạc nhìn chìa khóa này rất lâu, năm ngón tay hơi khép lại, cầm lấy chìa khóa, đạo vận bao trùm chìa khóa.
Chỉ trong nháy mắt, đạo vận trên chìa khóa truyền tới trên người Diệp Lạc.
Bùm!
Trong đầu Diệp Lạc chấn động, một tấm bản đồ nhanh chóng phác họa trong lòng hắn ta.
Đây là…
Bản đồ đến di tích Thái Cổ Kiếm Tôn!
Hắn ta đây là xem như ngộ ra rồi sao?
Phù…
Diệp Lạc hít sâu một hơi, nhìn kỹ tấm bản đồ, nhớ kỹ vị trí.
Không có tâm tư tiếp tục tĩnh tọa.
Đứng dậy chuẩn bị trở về sơn môn, đi về phục mệnh với sư tôn.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ.
Lúc này hắn ta đi phục mệnh, hay là đến di tích.
Chẳng bằng đi thẳng tới di tích, đến lúc đó đạt được thứ gì đó trong di tích.
Lại trở về phục mệnh với sư tôn.
Đến lúc đó lại cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng.
Chẳng phải rất tuyệt vời sao?
Diệp Lạc khẽ gật đầu, cảm thấy khả thi.
Hắn ta vung tay lên, tán tất cả đạo vận trong phòng đi.
Từng đợt tiếng khóc lại lập tức truyền vào.
Diệp Lạc hơi đau đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Ý nghĩ rời đi cũng bị hắn ta đánh mất.
Cuối cùng, Diệp Lạc vẫn lựa chọn rời đi từ cửa sổ.
Nhảy lên một cái, chân giẫm lên phi kiếm, nhanh chóng hóa thành lưu quang rời khỏi khách điếm.
…
Tầng một khách điếm.
Chưởng quầy mập mạp ngồi trên đất, khóc vô cùng thê thảm.
Nước mũi xen lẫn với nước mắt, có ở khắp mặt.
Từng có một phần cơ duyên trời cho đặt trước mặt ta, ta không quý trọng, đợi mất đi rồi ta mới hối hận không kịp.
Chuyện khiến người ta thống khổ nhất cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nếu ông trời cho ta cơ hội này lần nữa, ta sẽ nói ba chữ, tăng gấp mười!
Đừng nói một năm trăm vạn hoàng kim, ngàn vạn lão ta đều đập nồi bán sắt trả.
Khách điếm mở dưới chân núi một tông môn đứng đầu, đó là khái niệm gì?
Mở ở đó sẽ có nhiều ưu đãi!
Tạm thời không nói tới kinh doanh, tương lai cơ hội con nối dòng gia nhập tông môn học tập cũng lớn hơn nhiều.
Mà lúc này không còn cơ hội.
Lão ta, rõ ràng là khiến đường đi hẹp lại!
Không đúng.
Không phải lão đại kia còn cho lão ta mấy lượng bạc sao, còn nói cất thật kỹ, tương lai sẽ có giá trị lớn.
Bạc của lão ta đâu?
Chưởng quầy sửng sốt một lát, dừng khóc, kêu to với bên ngoài.
“Tiểu nhị, nhanh tới đây cho ta!”
Tiểu nhị vốn luôn trốn bên ngoài khách điếm run lẩy bẩy, không dám đi vào nghe thấy tiếng la, chỉ có thể nghiến răng đi tới.
“Chưởng quầy!”
Tiểu nhị thật cẩn thận mở miệng nói.
“Cái bọc ta đưa cho ngươi lần trước đâu? Không đúng, chính là cái bọc bên trong có mấy lượng bạc ấy?”
Chưởng quầy đỏ mắt nói.
“Chuyện này… Không phải vứt đi sao? Chưởng quầy ngươi tự mình dặn dò ta vứt vào trong kênh rạch, còn nói ta nhất định phải tận mắt nhìn nó bị cuốn đi mới được trở về…”
Tiểu nhị cúi đầu nói.
Chưởng quầy: “…”
Con mẹ nó sao ta lại làm chuyện ngu ngốc như thế?
Biết vậy chẳng làm?
…
Diệp Lạc đang đi tới di tích.
Ông chủ khách điếm Tiên Túy đang khóc.
So với náo nhiệt ở bên ngoài.
Trong Vô Đạo Tông có vẻ yên tĩnh vắng vẻ.
Sở Duyên đang bế quan khổ tu một chút pháp lực.
Trương Hàn thì đang đọc sách nghiên cứu trận pháp.
Còn Tô Càn Nguyên.
Đương nhiên vẫn đang ở sườn núi, dẫn Địa Sát tôi luyện nhục thân.
Lúc này.
Trong sơn động ở sườn núi.
Địa Sát màu tím mắt thường có thể thấy được tràn ngập ở trong sơn động.
Tô Càn Nguyên ngồi khoanh chân trong sơn động, không ngừng hấp dẫn Địa Sát tiến vào trong cơ thể tiến hành rèn luyện.
Chỉ thấy từng Địa Sát màu tím theo lỗ chân lông của lão ta tiến vào trong cơ thể, sau đó lại phun từ trong lỗ mũi ra.
Nhưng khí thể phun ra, tất cả đều là màu trắng.
Sau khi hít vào bật hơi một lát.
Tô Càn Nguyên chậm rãi mở to mắt, kết thúc rèn luyện lần này.
“Con đường luyện thể, hóa ra còn có nhiều chi tiết như vậy.”
Tô Càn Nguyên lẩm bẩm tự nói.
Sau khi lão ta hấp dẫn Địa Sát nhập thể, lão ta phát hiện ra rất nhiều thứ.
Ví dụ như thực ra làn da cũng có thể tiến hành rèn luyện, khung xương có thể rèn luyện, lục phủ ngũ tạng cũng có thể rèn luyện!
Thậm chí tế bào đều có thể tiến hành rèn luyện!
Mà mỗi lần rèn luyện, đều có thể tăng biên độ rất lớn đối với cơ thể người.
Tiềm lực của cơ thể người vô cùng khủng bố!