Chương 106: Tô Càn Nguyên lột xác
Nếu da xương cốt, nội tạng, cùng với tế bào được rèn luyện một lần, như vậy sức chiến đấu tuyệt đối không cần hoài nghi!
Sư tôn nói lấy thân thể phá vạn pháp, tuyệt đối là khả thi.
Con đường luyện thể, không nên dừng lại ở Kim Đan!
Nghĩ tới đây, Tô Càn Nguyên cảm thấy buồn cười.
“Uổng công một số đại sư bỏ đi, nói cái gì mà con đường luyện thể chỉ có thể luyện tới Kim Đan, còn nói cái gì mà dưới cùng cấp, mười Kim Đan luyện thể, cũng không bằng một Kim Đan tu tiên.”
“Nếu như thực sự là Kim Đan luyện thể, chỉ sợ mười Kim Đan giả tu tiên, cũng không đánh lại được Kim Đan luyện thể.”
“Nhưng mà con đường luyện thể chân chính quá khó khăn, luyện thể bình thường cũng là hấp thu linh khí ôn hòa phối với linh dược, tiến hành tăng thân thể, luyện thể chân chính cần lấy Địa Sát như vậy mang theo năng lượng tính kích thích tiến hành rèn luyện.”
“Có linh hồn căn bản không đỡ được, dần dần linh hồn đều không còn, chậc chậc, con đường này đúng là thích hợp với ta.”
Tô Càn Nguyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Cảm thấy con đường này, hoàn toàn giống như định ra cho lão ta.
Lão ta không có linh hồn mà vẫn sống sót.
Đổi thành người khác, không linh hồn đã sớm ngoẻo.
Đừng nói là dùng Địa Sát gì đó luyện thể.
Nhưng mà nói đi nói lại, Địa Sát này còn mang tính ăn mòn linh căn à?
Tô Càn Nguyên có thể cảm nhận được.
Khi hít Địa Sát vào cơ thể, Địa Sát giống như có tính ăn mòn đối với linh căn của lão ta.
Thay vì nói là ăn mòn, chẳng bằng là đang đánh nát linh căn của lão ta, khiến linh căn của lão ta hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ thân thể.
Tô Càn Nguyên chưa từng nghe nói tới, Địa Sát còn có tác dụng ăn mòn linh căn.
Nhưng Tô Càn Nguyên chẳng muốn nghĩ nhiều.
Lão ta không thể tu luyện, linh căn cũng không có tác dụng gì.
Bị ăn mòn đánh nát, vậy thì ăn mòn đánh nát đi.
Dù sao Địa Sát đánh nát linh căn của lão ta, đối với thân thể của lão ta cũng có tẩm bổ.
“Nhưng mà gần đây biên độ tăng trưởng của thân thể ta rất lớn, không biết sức chiến đấu thế nào, điểm ấy phải thử một chút mới được.”
Tô Càn Nguyên đứng dậy, đi ra khỏi sơn động.
Khi lão ta đi ra khỏi sơn động, cảm nhận được linh khí ôn hòa ở bên ngoài động.
Cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ở trong sơn động tràn ngập Địa Sát lâu dài, hiện giờ đi ra, thực sự giống như đột nhiên tảng đá ở trên vai rơi xuống.
Đột nhiên thoải mái hơn.
Khiến người ta bất ngờ không phòng ngự.
“Linh khí quá ôn hòa, tu tiên tốt, nhưng không thích hợp luyện thể!”
Tô Càn Nguyên làm ra đánh giá với linh khí.
Tu tiên giả, tu chính là pháp lực linh hồn.
Cho nên cần linh khí ôn hòa.
Nhưng luyện thể cần chính là năng lượng tính kích thích, dùng để kích phát cơ thể người.
Linh khí không thích hợp luyện thể!
Tô Càn Nguyên lắc đầu, đi tới trước một cái cây.
Năm ngón tay khép lại thành quyền.
Chậm rãi nuôi lực.
Lão ta còn chưa ra quyền.
Cả một cánh tay đã bị một dòng khí lưu bao trùm.
Đây cũng không phải pháp lực, mà là lực lượng của lão ta đạt tới cực hạn, trình tự siêu thoát rồi phàm tục, do đó sinh ra dòng khí.
Bùm!
Ngay sau đó.
Tô Càn Nguyên vung mạnh quyền.
Quả đấm chạm vào cây cối.
Chỉ trong nháy mắt dòng khí khủng bố xé nát cây cối, một tiếng rầm vang lên, mấy gốc cây ở xung quanh cũng bị chấn sập xuống.
Tất cả cây cối đều bị chấn ra, dẫn tới mặt đất bị nứt không ít.
Uy lực của một quyền, khủng bố như thế!
Tô Càn Nguyên vô cùng bình tĩnh đứng ở đó, gió mạnh thổi áo bào lão ta bay phấp phới, phối với cái đầu trọc kia, không hiểu sao lại dâng lên ý nhị.
“Lực lượng của một quyền này, so với cảnh giới Trúc Cơ thì kém về tốc độ một chút.”
Thân là tông chủ tiền nhiệm của Càn Đế Đạo Tông, Tô Càn Nguyên biết rõ uy lực của một quyền này.
Lực lượng đã có thể sánh được với cảnh giới Trúc Cơ.
Nhưng mà khuyết điểm cũng đã lộ rõ.
Tốc độ có điểm thiếu hụt quá lớn.
Chuyện này có khả năng tạo thành dấu hiệu lão ta không đánh trúng người.
Tô Càn Nguyên ý thức được khuyết điểm của mình, trầm tư một lúc xong, lão ta đã có đối sách.
Nếu tương lai không chiếm được cải thiện về tốc độ mà nói.
Vậy lão ta chỉ có thể cố gắng hội tụ toàn bộ lực lượng ở một điểm, chỉ một kích, lấy công kích hình thức bùng nổ, đánh bất ngờ đánh bại người ta.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể bù khuyết điểm của lão ta.
Tô Càn Nguyên ngầm suy tư.
Đúng lúc này.
Phía sau có giọng nói vang lên.
“Sư đệ, động tĩnh của đệ đúng là lớn.”
Tô Càn Nguyên quay đầu lại nhìn.
Liếc mắt một cái thấy được Trương Hàn đi từ trên núi xuống.
“Sư huynh!”
Lúc này Tô Càn Nguyên hành lễ.
Trương Hàn đi tới vô cùng nho nhã xua tay, tràn ngập hứng thú nhìn về phía mấy cây đại thụ bị Tô Càn Nguyên đánh ngã.
“Sư đệ không cần đa lễ.”
“Sư đệ khá lắm, lúc này mới luyện thể được mấy ngày? Đã có lực lượng cường đại như vậy.”
“Nhưng mà động tĩnh của sư đệ hơi lớn.”
Trương Hàn cười ôn hòa, nói.
Bên kia Tô Càn Nguyên nghe thấy thế, sửng sốt một lát.
Trong lòng có chút kinh hãi.
Lão ta làm ra động tĩnh hơi lớn sao?
Chẳng lẽ lão ta vẫn quấy nhiễu tới sư tôn?