Chương 108: Rèn luyện cái gì, cảnh giới Nguyên Anh đều không thể đi 2
“Sư tôn, đệ tử cảm thấy đã tới bình cảnh, muốn xuống núi rèn luyện một chút, đặc biệt tới xin sư tôn đồng ý!”
Trương Hàn mở miệng.
Ngày nào đó đại sư huynh chân giẫm lên phi kiếm, kiếm khí đầy trời, phong thái như kiếm tiên tuyệt thế rành rành trước mắt.
Hiện giờ tam sư đệ lại mạnh dần rất nhanh.
Trương Hàn cảm thấy tốc độ mình phát triển không đủ nhanh.
Phải xuống núi tìm cơ duyên.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ mở to mắt hơn nhìn Trương Hàn.
Khóe miệng giật giật.
Đệ tử thành thật này của hắn, có phải đọc sách tới ngu người hay không.
Vậy mà một phàm nhân muốn xuống núi rèn luyện?
Xuống núi e rằng gặp phải mãnh thú gì đó sẽ bị giết, còn ngồi đấy mà rèn luyện.
Chắc chắn là đọc sách đến mức ngu người.
Không được, xem ra Vô Đạo Tông còn phải bố trí các hạng mục giải trí mới được.
Sở Duyên hít sâu một hơi, nhìn về phía đệ tử thành thật này.
“Hàn Nhi, con muốn xuống núi rèn luyện… Vi sư vốn nên đồng ý, nhưng mà tu vi của con quá thấp, xuống núi rèn luyện quá nguy hiểm, vi sư có chuyện cần phải làm, cho nên không thể theo con xuống núi được.”
“Cho nên chuyện xuống núi rèn luyện, vẫn nên từ bỏ đi.”
Sở Duyên khuyên can.
Trương Hàn đứng ở phía trước nghe thấy thế, thiếu chút nữa muốn thốt ra theo bản năng.
Rèn luyện gì đó, ngay cả cảnh giới Nguyên Anh đều không thể đi sao?
Nhưng nghĩ một lát.
Vẫn không mở miệng nói ra.
Loại lời nói thẳng như vậy, là bất kính với sư tôn.
“Sư tôn, tu vi của đệ tử đạt tới bình cảnh, cho dù có nguy hiểm, đệ tử cũng phải xuống núi rèn luyện.”
Trương Hàn kiên định nói.
Những lời này vừa nói ra.
Bộ dạng thản nhiên của Sở Duyên thiếu chút nữa sụp đổ.
Tu vi đạt tới bình cảnh sao?
Oa, hóa ra đệ tử thành thật này cũng biết nói dối.
Tu vi của ngươi đạt tới bình cảnh, vậy chẳng phải là ta một bước tu thành Đại La Kim Tiên sao?
Không đúng, ngươi ngay cả tu vi đều không có, đến bình cảnh cái gì.
Thôi, vẫn nên nhìn một cái xem.
Nhỡ đâu nhìn nhầm thì sao?
Sở Duyên vận chuyển pháp lực, tụ ở hai mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Hàn một lát.
Không có tu vi mà.
Đệ tử này đang nói dối.
Haizz, thói đời bạc bẽo, người thành thật đều đã nói dối.
Sở Duyên lắc đầu.
“Hàn Nhi, con chắc chắn tu vi của con đạt tới bình cảnh chứ?”
“Vi sư nhìn chỉ sợ không phải, Hàn Nhi, con tâm loạn rồi.”
“Con không phải có bình cảnh, mà là tâm trạng con xảy ra vấn đề, rảnh rỗi đừng đọc nhiều sách, lên núi đi dạo nhiều một chút.”
“Tu hành thì tu hành, tu không chỉ là đạo, còn có tâm, tâm trạng không thể loạn, Hàn Nhi, con hiểu không?”
Sở Duyên nói những lời thấm thía.
Bùm…
Những lời này nói ra.
Trong đầu Trương Hàn chấn động mạnh một cái, hiểu ra mọi chuyện.
Loại tâm tư sốt ruột mạnh dần lập tức biến mất.
Là hắn ta sốt ruột quá!
Tâm trạng xảy ra nhiễu loạn.
Nghe Sở Duyên nói như vậy, Trương Hàn lập tức hiểu được vấn đề của mình.
Cửa ải tốc độ tu hành này, khiến hắn ta có áp lực quá lớn.
Trận Tâm trời sinh có thể khiến hắn ta mạnh hơn.
Tâm trạng phải do chính hắn ta duy trì.
Thiếu chút nữa…
Thiếu chút nữa tâm trạng hắn ta bị rối loạn.
Vừa rồi hai mắt của sư tôn có pháp lực bao trùm, chính là đang nhìn tình hình của hắn ta đúng không!
Trương Hàn cảm động.
Cho dù thế nào vẫn là sư tôn tốt, vậy mà nhận ra hắn ta không thích hợp trước tiên.
Nhắc nhở hắn ta.
“Sư tôn, đệ tử đã hiểu!”
Lúc này Trương Hàn kích động hành lễ.
…
Trong cung điện.
Nhìn Trương Hàn rời đi, Sở Duyên thất thần một lát.
Thực sự nên coi trọng vấn đề đồ ăn rồi.
Coi đệ tử thành thật này đi, đều đã biến thành dáng vẻ gì, vậy mà không có tu vi còn muốn xuống núi rèn luyện.
E rằng xuống dưới chân núi sẽ thành đồ ăn của mãnh thú mất.
Nhất định phải tăng một số hạng mục giải trí.
Còn có phương diện đồ ăn.
Những đệ tử này đều là phế vật, không ăn cơm sao trụ được.
Trên Vô Đạo Tông không có đồ ăn.
Chuyện này phải ưu tiên xử lý trước.
Nếu không thì hắn sợ chưa tới một năm, đệ tử đều sẽ điên mất.
Hơn nữa tương lai hắn còn phải tuyển đệ tử, khiến cảnh giới của mình càng ngày càng cao.
Mấy chuyện này đều phải ưu tiên chuẩn bị trước mới được.
“Mặc kệ, đi tìm chưởng quầy trước, cho dù không thể khiến chưởng quầy mở chi nhánh, ít nhất cũng phải tìm chưởng quầy đạt được mấy tin tức, xem có thể tìm được người đáng tin một chút đến nấu cơm không.”
Sở Duyên ngầm suy nghĩ đối sách.
Hắn cũng không còn biện pháp nào nữa.
Chỉ có thể đi tìm chưởng quầy kia, nhìn xem có tin tức gì không.
Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ nghĩ tới đây, thì đứng dậy.
Đi ra ngoài điện, lòng bàn chân sinh ra một đám pháp vân.
Sở Duyên khống chế pháp vân, chậm rãi bay về phía thành Ngân Nguyệt.