Chương 107: Rèn luyện cái gì, cảnh giới Nguyên Anh đều không thể đi 1
“Sư huynh khen nhầm rồi, so với sư huynh, sư đệ còn cần học rất nhiều.”
“Nhưng mà sư huynh, huynh nói động tĩnh của sư đệ hơi lớn, chẳng lẽ sư đệ không cẩn thận quấy nhiễu tới sư tôn rồi sao?”
Tô Càn Nguyên thật cẩn thận nói.
“Không có, chỉ là ở trên núi cảm nhận được dưới chân núi có dao động, nên đến xem thôi, còn quấy nhiễu tới sư tôn… Yên tâm đi, ta cố ý bày một tầng đại trận cách âm ở cung điện của sư tôn, sẽ không quấy nhiễu đến sư tôn.”
Trương Hàn lộ ra nụ cười “tri kỷ”, nói.
“Vậy thì đa tạ sư huynh!”
Tô Càn Nguyên yên tâm.
Trương Hàn ở bên cạnh xua tay, không nói gì thêm.
Ánh mắt nhìn chỗ bị một quyền của Tô Càn Nguyên đánh sập.
Suy nghĩ có chút mơ hồ.
Hắn ta bây giờ còn chưa thể một lần đột phá tới cảnh giới Hóa Thần.
Sư đệ này đã mạnh dần nhanh như vậy.
Nhỡ đâu bị sư đệ này vượt qua, vậy hắn ta sẽ rất mất mặt.
Có phải là hắn ta nên xuống núi tìm cơ duyên hay không?
Vẻ mặt Trương Hàn hoảng hốt…
…
Vô Đạo Tông, trong cung điện của Sở Duyên.
Phù…
Thở ra một hơi, Sở Duyên chậm rãi mở to mắt.
Hắn cách cảnh giới Kim Đan trung kỳ lại một bước.
Tiếp tục ngưng kết ra được chút pháp lực.
Tuy một chút pháp lực ít đi một chút, nhưng tích tiểu thành đại.
Nhưng mà, có lẽ hắn thực sự nên đi tìm một bản bí tịch.
Sở Duyên cảm thấy.
Pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí, đã không thỏa mãn được hắn.
Hắn đã hiểu rõ bản bí tịch này.
Phải đi tìm bản bí tịch cao cấp hơn một chút mới được.
Ít nhiều gì cũng cần một bản, pháp quyết tu luyện cơ sở cảnh giới Luyện Khí trung kỳ mới được.
Bí tịch này nên đi tìm ai đòi đây?
Hắn cũng không có tiền để mua.
Tìm chưởng quầy à?
Sở Duyên nghĩ một lát, cảm thấy khả thi.
Nhưng chuyện này không thể nóng lòng được.
Đợi Diệp Lạc xử lý xong chuyện Thiên Thanh Tông ăn chùa uống chùa xong, hắn lại đi tìm chưởng quầy kia.
Đến lúc đó chưởng quầy cũng ngại từ chối đúng không?
Tốt xấu gì ta cũng phái đệ tử đi giúp đỡ.
“Nói đi nói lại, gần đây cung điện này của ta có phải quá an tĩnh rồi hay không?”
Sở Duyên ngây người nhìn thoáng qua cửa cung điện đang đóng chặt.
Hắn nhớ rõ lúc trước hắn tu luyện, cho dù an tĩnh mấy cũng sẽ có một số âm thanh côn trùng kêu vang, chim hót truyền tới.
Mấy ngày gần đây, cung điện của hắn không hiểu sao lại trở nên an tĩnh.
“Đúng là khó hiểu, chẳng lẽ Tô Càn Nguyên và Trương Hàn không có đồ ăn, cho nên ăn sạch chim và côn trùng ở gần đó? Hung ác như vậy à?”
“Haizz, phương diện ẩm thực của đệ tử, thực sự không biết nên giải quyết như thế nào mới tốt, không thể mở căn tin, đón các bác gái trong căn tin lên được.”
Sở Duyên nhíu mày nghĩ.
Hắn giống như tưởng tượng ra được đệ tử thành thật Trương Hàn, dẫn theo Tô Càn Nguyên ngậm đắng nuốt cay bắn chim ở khắp nơi ăn.
Ăn sạch hết những loài chim ở gần đây, sau đó là cảnh tượng ăn tới côn trùng.
Sở Duyên bày tỏ hắn cũng không có biện pháp.
Không có khả năng tuyển bác gái trong căn tin lên núi mở căn tin được.
Nhưng mà phương diện đồ ăn này, hắn nhất định phải sửa lại mới được.
Tương lai Vô Đạo Tông hắn chắc chắn khắp nơi đều là phế vật.
Phế vật không thể hấp thu linh khí duy trì cơ thể, không ăn cơm sẽ chết mất.
Cho nên phải sắp xếp Vô Đạo Tông thật tốt, phương diện đồ ăn nhất định phải chuẩn bị sẵn sang.
“Hay là cột lấy chưởng quầy, tới dưới chân núi mở chi nhánh? Chuyện này cũng không được, người ta đều đã không vừa ý, lấy đao kề tận cổ rồi.”
Sở Duyên ngồi trên đệm hương bồ lẩm bẩm nói.
Suy nghĩ biện pháp.
Nhưng mà nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được biện pháp.
Càng nghĩ càng đau đầu.
Đúng lúc này.
Bên ngoài cung điện có giọng nói vang lên.
“Đệ tử Trương Hàn cầu kiến sư tôn, mong sư tôn có thể gặp mặt đệ tử!”
Sở Duyên vẫn còn đang suy tư tìm kiếm đồ ăn sửng sốt một lát.
Trương Hàn yêu cầu gặp hắn sao?
Đệ tử thành thật này không đọc sách, tới cầu kiến hắn làm gì?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng động tác của Sở Duyên không chậm.
Hắn vươn tay ra.
Pháp lực trào dâng, giúp hắn mở cửa cung điện.
Gặp đệ tử thành thật này, hắn vẫn rất vui.
“Vào đi.”
Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói thông qua pháp lực thêm vào, truyền ra ngoài điện.
Chỉ một lát sau, Trương Hàn mặc nho bào, tóc cài trâm, khí chất nho nhã giống như thư sinh cất bước tiến vào.
Sở Duyên nhìn đệ tử thành thật trước mặt, sờ cằm.
Đệ tử này…
Trái lại càng lúc càng giống người đọc sách.
Rõ ràng là tới tu tiên được rồi.
Tuy hắn đang lừa gạt, nhưng cũng cần phải có bộ dạng tu tiên mới được.
Nếu không thì hắn sẽ rất mất mặt.
Trong lòng Sở Duyên châm chọc.
Mặt ngoài thì vẫn là bộ dạng thản nhiên.
“Hàn Nhi, con tới tìm vi sư là có chuyện gì thế?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Trương Hàn đi tới trước mặt Sở Duyên, cung kính cúi người hành lễ.