Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 120: Mang về làm đầu bếp 2

Chương 120: Mang về làm đầu bếp 2
Một cảnh giới Kim Đan, không có khả năng vô duyên vô cớ thành đệ tử bình thường của Trường Hà Tông.
Đối phương tới đây chắc chắn là có mục đích.
Có thể là nhân tiện thấy được tay nghề nấu ăn của hắn ta, cho nên muốn mời hắn ta tới tông môn của đối phương.
Không biết tông môn của đối phương thuộc hạng nào.
Nếu như tông môn của đối phương rất mạnh, như vậy đối với hắn ta mà nói, chưa chắc không phải cơ duyên.
Thiên phú tu luyện của hắn ta còn đó, nếu không có cơ duyên gì, đời này cũng chỉ như vậy thôi.
Nhưng nếu có được cơ duyên, vậy thì tương lai hắn ta khó nói.
Lý Nhị Cương nghĩ như vậy, hơi thở gấp gáp hơn.
“Vị… Vị tiền bối này, ngươi muốn ta rời khỏi Trường Hà Tông? Đến tông môn của tiền bối sao? Không biết tông môn của tiền bối, là tông môn mấy phẩm?”
Lý Nhị Cương nghiến răng dò hỏi.
“Không có phẩm cấp.”
Sở Duyên không cần nghĩ ngợi trả lời một câu.
Lý Nhị Cương: “?”
Con mẹ nó tông môn của ngươi không có phẩm cấp, ngươi còn học người ta cướp người sao?
Đôi mắt Lý Nhị Cương lập tức trở nên kỳ lạ.
Vừa mới dứt lời Sở Duyên lập tức hoàn hồn, biểu cảm nghiêm trọng.
Hình như hắn nói lỡ miệng…
Nhìn Lý Nhị Cương mới lộ ra ánh mắt kỳ lạ, Sở Duyên im lặng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, đôi mắt Sở Duyên sáng lên, giống như nghĩ tới gì đó.
“Không phải ngươi cảm thấy, ta nói tông môn ta không có phẩm chất, vậy thì thực sự không có phẩm cấp đấy chứ?”
“Thực sự không dám giấu diếm, chuyện đó, ừm, Đông Châu có lưu truyền tông môn ẩn thế, thực ra đó là tông môn của ta, ngươi tin không?”
Sở Duyên quyết định lấy lời đồn “tông môn ẩn thế” để dụ dỗ.
Dù sao lừa người này về núi trước là được.
Đến lúc đó mọi chuyện đều dễ nói.

Dưới núi Thiên Vụ.
Diệp Lạc tiếp nhận truyền thừa xong quay về nơi này.
“Quay về rồi.”
Diệp Lạc nhìn khu vực mây mù bao trùm trước mặt, nhẹ giọng mở miệng.
Vù vù…
Gió mát thổi qua, khiến áo bào của hắn ta bay phấp phới.
Áo choàng tóc đen bị gió thổi bay lên.
So với Diệp Lạc trước khi tiếp nhận di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, Diệp Lạc hiện giờ, trên người có thêm khí tức sắc bén tới cực hạn.
Loại sắc bén chi khí này phối với khí tức vô hình của trời đất trên người Diệp Lạc nữa.
Khiến khí chất của Diệp Lạc thay đổi, giống như pho tượng kiếm tiên chân chính từ trên trời hàng lâm.
Mênh mông cuồn cuộn vô hạn, sắc bén vô tình.
Giống như một khi Diệp Lạc rút kiếm, đó sẽ là một kiếm tuyệt sát, không thể tránh được.
“Sư tôn…”
“Người kế thừa Vô Đạo Tông, thực sự không phải con sao?”
Diệp Lạc thở dài, bất đắc dĩ lẩm bẩm.
Đạt được truyền thừa Thái Cổ Kiếm Tôn, khiến hắn ta vốn ôm tâm tư hoài nghi, lập tức chắc chắn.
Khai sáng Thánh Địa tu luyện một phương, cần số mệnh ngưng tụ, mới có thể khai sáng.
Mà số mệnh mỗi đại châu đều có hạn.
Ví dụ như Đông Châu, đa số đều chịu tải Thánh Địa một phương.
Nhưng Đông Châu đã có Thánh Địa tu luyện, đó chính là Càn Đế Đạo Tông.
Có Càn Đế Đạo Tông tồn tại, Diệp Lạc muốn khai sáng Thánh Địa tu luyện là chuyện không có khả năng.
Trừ phi Càn Đế Đạo Tông rung chuyển, số mệnh xói mòn, mới có thể khiến Diệp Lạc có cơ hội, ngưng tụ số mệnh, khai sáng Thánh Địa tu luyện.
Không biết có phải trùng hợp hay không.
Sư tôn bảo hắn ta đến Càn Đế Đạo Tông gây chuyện một trận, ngay cả tông chủ của Càn Đế Đạo Tông đều đã tới Vô Đạo Tông làm đệ tử.
Sao Càn Đế Đạo Tông có thể không rung chuyển?
Càn Đế Đạo Tông rung chuyển, cơ hội của Diệp Lạc đã tới.
Những chuyện này, Diệp Lạc đều đã nhìn thấu.
Sư tôn cũng sớm có quyết định, không cho hắn ta kế thừa Vô Đạo Tông, mà lựa chọn để hắn ta tự mình khai sáng Thánh Địa tu luyện.
Cho nên sớm đã lót đường cho hắn ta, khiến hắn ta làm cho Càn Đế Đạo Tông rung chuyển.
Chính là vì sau đó, hắn ta có thể an ổn khai sáng Thánh Địa tu luyện.
Sư tôn à sư tôn.
Không ngờ tới ngài bố trí ván cờ lớn như vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu, đã sắp xếp xong mọi thứ.
Diệp Lạc cười chua xót, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chuẩn bị lên núi.
Hắn ta muốn đi gặp sư tôn một lần.
Cho dù hắn ta không thể kế thừa Vô Đạo Tông, nhưng hắn ta vẫn sẽ không quên ân tình của sư tôn.
Nếu không có sư tôn, sao có Diệp Lạc hắn ta như ngày hôm nay?
Diệp Lạc lắc đầu, cất bước đi lên núi, mây mù ở xung quanh tự động nhường đường cho hắn ta.
Hắn ta một đường từ núi Thiên Vụ đi lên.
Rất nhanh đã đi tới quảng trường đại điện Vô Đạo Tông.
Nhìn quảng trường đại điện quen thuộc này.
Diệp Lạc cảm khái.
Trước đây hắn ta ngồi ở đó, lấy Quan Thiên Thuật ngày đêm quan sát bầu trời ngộ đạo.
Hiện giờ, dĩ nhiên hắn ta đã là cường giả một phương.
“Đại sư huynh?”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào tai Diệp Lạc.
Diệp Lạc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Trương Hàn đi từ bên quảng trường đại điện tới.
Diệp Lạc đứng ở phía trước nhìn thấy nhị sư đệ này, biểu cảm không đúng lắm.
Nếu hắn ta đoán không nhầm, chính là nhị sư đệ này, tương lai sẽ kế thừa Vô Đạo Tông.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất