Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 119: Mang về làm đầu bếp 1

Chương 119: Mang về làm đầu bếp 1
Những đồ ăn này có thể hấp dẫn hắn.
Muốn ăn thì muốn ăn.
Sở Duyên cũng không quấy rầy tên mập mạp này xào rau.
Mà lẳng lặng nhìn.
Nhìn sắp được một nén nhang.
Cuối cùng mập mạp cũng xào đồ xong, động tác nhanh chóng tắt lửa, đổ đồ ăn đã nấu xong vào trong chén đĩa đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi đổ hết đồ ăn xong, mập mạp này mới quay đầu nhìn Sở Duyên đứng ở cửa phòng bếp, đôi mắt cẩn thận đánh giá Sở Duyên từ trên xuống dưới.
Người này, hình như hắn ta không quen?
Nhưng mà trái lại bộ dạng của người này phong nhã, tiên phong đạo cốt.
Mập mạp suy tư trong đầu.
“Ngươi là ai? Hai ta không quen đúng không?”
Mập mạp mở miệng dò hỏi.
“Không quen, gặp tức là có duyên, không phải bây giờ quen rồi sao?”
Sở Duyên cười đáp lại.
“Ta thấy ngươi ngửi được mùi đồ ăn mới tới đúng không? Ngươi đúng là đồ tham ăn.”
Mập mạp không lưu tình nói.
“Đúng vậy, ta đúng là đồ tham ăn.”
Sở Duyên gật đầu nói.
Mập mạp: “…”
Ngươi đúng là không có ý giải thích gì hết.
Không cần chút mặt mũi nào.
Mập mạp điên cuồng châm chọc trong lòng, mặt ngoài thì bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Ngươi muốn ăn, vậy ta phải cho ngươi ăn sao, ngươi nghĩ mình là ai? Đại năng cảnh giới Kim Đan hay cảnh giới Nguyên Anh? Có rất nhiều người muốn ăn đồ ăn của ta.”
“Còn nữa, ngươi gia nhập tông môn khi nào? Bây giờ còn là phàm nhân đúng không? Sao nhìn thấy sư huynh không chào hỏi?”
Giọng điệu của mập mạp không tốt lắm.
Sở Duyên đứng ở cửa phòng bếp không để ý tới giọng điệu của mập mạp, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay mập mạp.
Hắn có một ý nghĩ rất lớn mật.
Lấy mập mạp này đi.
Vô Đạo Tông hắn đang thiếu một người nấu cơm cho đệ tử ăn.
Mập mạp này nhìn tu vi cũng không được tốt lắm, giống như mới vào cảnh giới Luyện Khí, chẳng bằng lấy mập mạp này đến Vô Đạo Tông đặc biệt nấu cơm.
Phương pháp này có vẻ khả thi!
Sở Duyên không trả lời câu hỏi của mập mạp, ánh mắt nhìn chằm chằm mập mạp này.
“Mập mạp, ngươi tên là gì?”
“Ngươi có linh căn gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn bè gì không?”
Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng hỏi tường tận thông tin của mập mạp này.
“Nhà ngươi ở biển rộng à? Quản rộng như vậy làm gì? Còn nữa, nhớ phải gọi sư huynh, nếu không có việc gì, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài.”
Mập mạp trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Thậm chí trong lời nói, vươn tay vung ra, đều dùng pháp lực cực hạn của cảnh giới Luyện Khí, muốn đuổi Sở Duyên ra khỏi sân.
“Nói thì nói, ra tay cái gì.”
Sở Duyên nhíu mày.
Cảnh giới Luyện Khí này dám ra tay trước mặt hắn sao?
Thực sự nghĩ lão đại tương lai vô địch như hắn đang nói đùa à?
Sở Duyên nhìn trái nhìn phải một lát, phát hiện gần đó không có những người khác xong, pháp lực cảnh giới Kim Đan lập tức dâng lên, quả quyết dạy dỗ tên mập mạp này.

Nửa canh giờ sau.
Mập mạp quần áo hỗn loạn, dang tay chân nằm hình chữ đại trên khu đất trống, vẻ mặt sững sờ, đờ đẫn trong mắt còn chưa tán đi.
Đây…
Đây…
Đây…
Đây là thứ đồ chơi gì thế.
Gia hỏa xông tới này, là cảnh giới Kim Đan sao?
Bây giờ đệ tử nhập môn, đều là cảnh giới Kim Đan à?
Đùa cái gì thế.
Bên kia, Sở Duyên đang ngồi trên ghế đá trong sân, có vẻ đăm chiêu nhìn mập mạp này.
Dưới “dốc lòng” thăm hỏi của hắn dài tận nửa canh giờ, mập mạp này đã nói hết toàn bộ.
Mập mạp này tên Lý Nhị Cương, là một đầu bếp, đồng thời cũng là đồ bỏ đi, tu luyện ở Trường Hà Tông nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí.
Dựa theo lời Lý Nhị Cương mới nói, trước đây khi ở phàm tục, hắn ta từng đạt được chút truyền thừa đầu bếp của giới Tu Tiên, cho nên nấu cơm rất ngon, ở trong phàm tục là đầu bếp tiếng tăm lừng lẫy, sau này vì cầu tu tiên, bái nhập Trường Hà Tông.
Chẳng qua tu luyện rất kém, dưới buồn bực, mới mỗi ngày tới đây nấu ăn.
Ừm, Lý Nhị Cương này đúng là đồ bỏ đi.
Tuy Lý Nhị Cương này là đồ bỏ đi, nhưng Sở Duyên cũng không có ý định nhận làm đồ đệ.
Vì gia hỏa này là Hỏa Linh Căn, tư chất rất tốt, chẳng qua ngộ tính thấp, cho nên mới tu luyện nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.
Xuất phát từ cẩn thận, Sở Duyên vẫn không muốn nhận đồ đệ có thể tu luyện.
Nhỡ đâu đột nhiên ngộ tính bùng nổ, tu vi dâng cao thì sao?
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Sở Duyên vẫn lựa chọn Lý Nhị Cương này về làm đầu bếp thì hơn.
Làm đồ đệ sao? Không có khả năng!
Sở Duyên hắn rất cẩn thận!
Có linh căn, có thể tu luyện không được!
Người chọn làm đầu bếp thì được.
Nghĩ như thế, Sở Duyên đứng dậy.
“Nhị Cương, đừng giả chết, dậy đi.”
“Ta lại hỏi ngươi, ngươi nguyện ý theo ta rời khỏi Trường Hà Tông, đến tông ta đảm nhiệm vị trí đầu bếp không?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này.
Mập mạp Lý Nhị Cương nằm trên đất bật người dậy, đứng thẳng người nhìn về phía Sở Duyên.
Đây là muốn mời hắn ta đến tông môn của đối phương sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất