Chương 124: Huynh đừng tới đây
“Đại sư huynh khoan đã!”
Trương Hàn lớn tiếng nói.
Bên ngoài trận pháp kiếm bay đầy, giọng nói căn bản không truyền ra được.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Trương Hàn hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, cố gắng khiến mình ổn định lại, nhắm chặt hai mắt.
Hắn ta coi như không có động tĩnh ở bên ngoài.
Trong đầu nghĩ tới thần đồ Thái Âm Tinh lần nữa.
Lần này hắn ta nghĩ vô cùng cẩn thận.
Không còn giống như bình thường, ít ỏi qua loa muốn mượn lực.
Ong!
Trêu bầu trời ánh sáng mặt trời còn chưa tản đi, Thái Âm Tinh xuất hiện, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, chiếu lên người Trương Hàn.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế của Trương Hàn thay đổi, chỗ tim một đám phù văn cổ xưa bay ra, trốn vào bốn phương tám hướng.
Hàn khí cuồn cuộn bay lên.
Một cự nhân hàn khí nhanh chóng ngưng tụ mà thành.
Thái Âm Tinh Thần Đại Trận!
Khi đó Trương Hàn thử khống chế hai đại trận!
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Hàn thử cùng khống chế hai đại trận.
Hắn ta đã thành công.
“Cùng khống chế hai đại trận chỉ là giả thiết, không ngờ tới trong lúc mơ màng hồ đồ, vậy mà thành công!”
“Có thể cùng thao tác hai đại trận, sức chiến đấu của ta tuyệt đối đạt tới cảnh giới Hóa Thần!”
“Tuy không biết vì sao đại sư huynh muốn đánh ta, nhưng bây giờ, đại sư huynh không có khả năng khiến ta bị thương được!”
Trương Hàn ngồi khoanh chân lẩm bẩm nói.
Trong đôi mắt hắn ta tràn ngập tự tin.
Ngay sau đó, Trương Hàn đứng dậy.
Khống chế cự nhân hàn khí chuẩn bị tấn công Diệp Lạc.
Trên bầu trời bên kia.
Diệp Lạc thấy vậy lắc đầu cười, vẫy tay.
Một thanh phi kiếm rơi lên trên tay hắn ta.
Phi kiếm vào tay, tự động biến ảo thành trường kiếm.
Diệp Lạc tay cầm trường kiếm giống như biến thành một người khác.
Khí tức Thái Cổ Tịch Diệt tràn ngập ra.
Đôi mắt Diệp Lạc càng trở nên tối đen, ánh mắt nhìn kỹ phía dưới, giống như thần linh quan sát nhân gian.
Hắn ta nhẹ nhàng xua tay.
Chém một kiếm về phía cự nhân hàn khí kia.
Rầm!
Một kiếm chém ra.
Kiếm quang quét ngang mà tới, lấy tốc độ quỷ dị chém về phía cự nhân hàn khí.
Giống như xuyên qua không gian, chỉ trong nháy mắt, vậy mà kiếm quang xuyên qua cự nhân hàn khí.
Rầm…
Kiếm quang đảo qua cự nhân hàn khí, chém vào mặt đất, một khe hở to nghiền nát mà ra, đất đá bay tán loạn.
Cự nhân hàn khí đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó.
Cự nhân hàn khí nghiền nát, hóa thành vô số hàn khí, tiêu tán trong trời đất.
Thái Âm Tinh Thần Đại Trận lập tức nghiền nát…
Nụ cười vô cùng tự tin của Trương Hàn lập tức cứng ngắc.
Trận pháp sát phạt mà hắn ta am hiểu nhất, cứ thế không còn nữa?
Không đỡ nổi một lát sao?
Đợi đã, đợi một chút!
Không phải, đại sư huynh! Huynh bay tới làm gì!
Huynh đừng tới đây!
…
Trường Hà Tông, khu cư trú của đệ tử bình thường.
Hiện giờ Sở Duyên đang ở trong sân.
Lúc này, Sở Duyên đang ngồi trước bàn trong một sương phòng, nhấm nháp mỹ thực trên bàn.
Ở trước mặt hắn, Lý Nhị Cương vì hắn làm đầy bàn đồ ăn.
Có đủ loại món ăn.
Đặt đầy một bàn, thậm chí cái bàn không có chỗ bỏ, có mấy món đều xếp trên món ăn khác.
“Tông chủ! Ngươi ăn nhiều một chút, dọn chỗ ra đi, món ăn này sắp làm xong, cái bàn đã không còn chỗ để!”
Giọng nói của Lý Nhị Cương truyền từ bên phòng bếp chỗ sân tới.
Sở Duyên lạnh nhạt đáp lại, chậm rãi ăn đồ ăn trên bàn.
Vừa ăn, vừa nhìn về phía phòng bếp.
Thông qua lừa gạt của hắn.
Cuối cùng cũng khiến đầu bếp này tin tưởng chuyện, hắn là người của tông môn ẩn thế.
Nói ra lần này lừa gạt, ngay cả Sở Duyên đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Hắn vốn nói rất nhiều với Lý Nhị Cương cái gì mà có được hay không, nào là đạo bất đạo, pháp bất pháp, nói một đống lớn.
Mập mạp chết bầm này lại không tin.
Cuối cùng Lý Nhị Cương hỏi Sở Duyên, tông môn tên là gì.
Sở Duyên nói câu Vô Đạo Tông, mập mạp này lập đồng ý, thái độ trở nên tốt hơn nhiều.
Chuyện này khiến Sở Duyên cảm thấy mờ mịt.
Chẳng lẽ tông môn ẩn thế chân chính cũng tên là Vô Đạo Tông?
Tông môn của hắn trùng tên với tông môn ẩn thế chân chính rồi hả?
“Có lẽ chính là trùng tên, có nên đổi tên tông môn hay không nhỉ? Nhỡ đâu sau này người ta vì chuyện này mà tới gây sự, vậy chẳng phải ta rất oan sao?”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Nhưng mà cũng không coi là quan trọng.
Tông môn của hắn không có mấy người, điển hình là tông môn ba không, không phẩm cấp không giấy phép không khế đất.
Tông môn ẩn thế người ta là tông môn lớn như vậy, sao có thể so đo với tông môn nhỏ bé như thế.
Trái lại loại chuyện mượn da hổ lừa gạt người khác này, sau này ít làm một chút.
Nhỡ đâu thực sự bị người của tông môn ẩn thế phát hiện ra.
Vậy hắn sẽ xong đời.
Ừm, sau này ít làm thì hơn.
Nhưng bứt da hổ như vậy, đúng là vô cùng thoải mái.
Ngay khí Sở Duyên nghĩ như vậy, Lý Nhị Cương ở bên ngoài bưng món ăn cuối cùng tới.
“Tông chủ tông chủ, tới đây, món ăn cuối cùng, nhanh dọn vị trí, tông chủ ngài đừng nhúc nhích, để ta làm cho!”
Lý Nhị Cương tay cầm cái đĩa, một tay khác dọn vị trí, đặt món ăn cuối cùng này lên.