Chương 126: Cảnh giới Kim Đan nào rảnh rỗi như vậy 1
Người này đúng là Sở Duyên.
Sở Duyên dùng pháp lực bao bọc hai chân, hành tẩu ở giữa ngã tư đường, lúc này mới không có âm thanh.
Còn Sở Duyên muốn làm gì.
Đương nhiên là đi tìm chỗ để công pháp của Trường Hà Tông.
Theo như lời mập mạp Lý Nhị Cương, Trường Hà Tông có rất nhiều nơi để công pháp.
Ví dụ như khu vực đệ tử phàm nhân, có Công Pháp Các của khu vực đệ tử phàm nhân.
Khu vực đệ tử tinh anh có Công Pháp Các khu vực đệ tử tinh anh.
Phân ra vô cùng rõ ràng.
Nơi mà Sở Duyên muốn tới, chính là Công Pháp Các khu vực đệ tử phàm nhân.
Đừng hỏi vì sao.
Hỏi thì chính là nghe nói Công Pháp Các này chỉ có một trưởng lão cảnh giới Kim Đan trấn thủ.
Nếu hắn không cẩn thận nhìn lén bị lộ, cũng có thể nhanh chóng chạy trốn.
Một cảnh giới Kim Đan hẳn là không hạ được hắn.
Hẳn là như thế.
Ừm, hẳn là như vậy.
Thực ra Sở Duyên cũng cảm thấy mê mang, sức chiến đấu của hắn mạnh cỡ nào.
Chủ yếu là vì Sở Duyên chưa bao giờ đánh nhau với tu sĩ khác.
Một lần cũng không có.
Cho nên Sở Duyên vẫn luôn không biết, sức chiến đấu của mình mạnh cỡ nào.
Nhưng Sở Duyên rất có tự tin, một cảnh giới Kim Đan bình thường, chắc chắn không hạ được hắn.
Sở Duyên hắn, cảnh giới Kim Đan nào đến cũng vô dụng!
Sở Duyên nghĩ, động tác dưới chân cũng không chậm.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi tới trước một tòa tiểu lầu các.
Dựa theo lời Lý Nhị Cương mới nói.
Tòa tiểu lầu các này là Công Pháp Các khu vực này.
“Chỉ vậy à? Công Pháp Các của Trường Hà Tông ở đây sao?”
Đứng trước tiểu lầu các này, Sở Duyên sửng sốt rất lâu.
Hắn còn tưởng Công Pháp Các của Trường Hà Tông to cỡ nào cơ.
Thì ra chỉ như vậy.
Tòa tiểu lầu các này, điện Truyền Pháp nhà hắn có thể nghiền áp tiểu lầu các này gấp N lần.
Luận về khí phái hay là diện tích.
Đều mạnh hơn tiểu lầu các này nhiều lần.
Có lẽ vì đây chỉ là Công Pháp Các khu vực đệ tử bình thường?
Cong Pháp Các khác trong Trường Hà Tông, hẳn là không phải bộ dạng như vậy.
Sở Duyên ngẩn ngơ một lát, cất bước đi vào tiểu lầu các.
Cửa tiểu lầu các không ngăn được Sở Duyên.
Sở Duyên dùng pháp lực bao trùm, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra.
Trong lầu các đặt hàng loạt giá sách.
Lộ ra hương vị thư hương.
Thần thức của Sở Duyên khẽ đảo qua.
Phát hiện trong lầu các không có ai, hắn an tâm.
Sở Duyên nhanh chóng đi tới trước một giá sách, vội vàng cầm một quyển sách lên xem.
“Tật Phong Thân Pháp?”
Tật Phong Thân Pháp?
Một loại thân pháp sao?
Nhìn có vẻ không tệ lắm.
Hắn đang cần.
Không đúng…
Hình như hắn cái gì cũng thiếu.
Sở Duyên vội vàng mở quyển sách này, cẩn thận xem.
Vừa nhìn, hắn lập tức ngây người.
Quyển sách này nói gì thế.
Mở đầu đã nói cái gì mà phải cảm nhận được lực lượng của gió, gió lưu động, mọi thứ về gió.
Lại chậm rãi nắm gió trong tay, ngưng tụ tật phong ở dưới chân, cùng gió hòa làm một thể, gió ở chỗ này, đã nện bước chỗ đó…
Phong cách quen thuộc này.
Hình như từng thấy ở đâu đó.
Đúng vậy, Trương Tam kia, hắn mua nhiều pháp quyết giả như thế, bây giờ được đặt ở đống sách trong điện Truyền Pháp.
Những sách giả này, viết giống y như đúc phong cách của bản “Tật Phong Thân Pháp” này.
Phong cách lừa gạt người khác.
Sở Duyên híp mắt, giống như hiểu rõ gì đó.
Đúng vậy!
Chắc chắn là như vậy!
Sở Duyên đứng bật dậy.
Giống như đã hiểu ra được gì đó.
Trương Tam kia đúng là có bản lĩnh.
Có thể chỉnh sửa một đống pháp quyết giả như vậy, bây giờ xem ra, những quyển pháp quyết đều là bản nhái cấp cao.
Cừ thật, Trương Tam này đúng là có bản lĩnh.
Sở Duyên cảm thấy bội phục tên mình gặp lúc trước, hít sâu một hơi.
Tiếp tục lật xem quyển sách trên tay.
Lại sau đó là một bức vẽ khung xương cơ thể người, trên bức vẽ có mấy điểm đỏ, phía trên dấu hiệu có một số văn tự.
Những dòng này khiến Sở Duyên cảm thấy sững sờ.
Hắn phát hiện, hắn xem không hiểu.
Khúc dạo đầu còn tạm.
Phía sau hắn thực sự không hiểu gì.
Chuyện này không thể trách Sở Duyên.
Hắn ngay cả pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí còn cần giảng giải.
Bản bí tịch thân pháp này hắn có thể hiểu được mới lạ.
Thực sự là một đống bí tịch ở trước mặt, toàn bộ đều không thể đọc sao?
Chẳng lẽ hắn cứ rời đi như vậy à?
Hắn không cam lòng.
“Hay là đóng gói tất cả số sách này suốt đêm mang đi?”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Mang những quyển sách này đi, vậy hắn có thể chậm rãi nghiên cứu.
Nhưng mà…
Có phải hơi quá đáng hay không?
Thôi.
Hắn tin tưởng Trường Hà Tông có thể hiểu rõ bất đắc dĩ của hắn!
Trên người hắn cũng không có tiền.
Chỉ có thể ngày sau lại báo đáp.
Sở Duyên đánh giá một lát, im lặng nhớ kỹ tên Trường Hà Tông.
Đợi tương lai hắn trở thành vô thượng, chắc chắn sẽ báo đáp tông môn này.
Ừm, nhất định như thế!