Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 132: Xuống núi

Chương 132: Xuống núi
“Hàn Nhi, nếu bị ngã, vậy thì nên dưỡng thương, không cần phải gấp gáp ngộ đạo.”
“Được rồi, vi sư trở về, chỉ muốn gặp các con mà thôi, nếu không còn chuyện gì, vậy thì đi xuống trước đi, còn nữa, vị này là đầu bếp vi sư đưa tới, phụ trách ẩm thực hàng ngày cho các con.”
“Càn Nguyên, con rảnh rỗi không có chuyện gì, thì dẫn đầu bếp đi dạo trong Vô Đạo Tông, để đầu bếp làm quen với nơi này.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, xua tay áo, bảo ba đệ tử lùi ra.
“Xin nghe theo mệnh lệnh của sư tôn.”
Ba người không dám làm trái, thành thật chắp tay lĩnh mệnh.
Lý Nhị Cương đứng ở một bên vừa định nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn ta nói chuyện.
Tô Càn Nguyên đã đi tới, giống như xách gà con, xách tên mập mạp này ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Tam sự đệ này không phải là phàm nhân sao?
Sao có thể xách tên mập Lý Nhị Cương này lên? Thần lực trời sinh sao?
Sở Duyên còn định gọi Tô Càn Nguyên cẩn thận hỏi một chút.
Nhưng ánh mắt không lưu tâm thấy được Diệp Lạc còn đứng tại chỗ.
Tiểu tử này không ra ngoài.
Mà đứng tại chỗ, thành thật, giống như đang đợi người trong điện ra ngoài.
Sở Duyên không đi quản chuyện Tô Càn Nguyên nữa, ngồi ở trên ngai vàng tông chủ, muốn nhìn xem Diệp Lạc định làm gì.
Hắn cảm nhận được, đã tới lúc đệ tử Diệp Lạc này nên bị trục xuất khỏi tông môn.
Hắn vốn định lấy công pháp của Diệp Lạc trước, lại trục xuất khỏi tông môn, nhưng hiện giờ hắn có nhiều bí tịch.
Hoàn toàn không cần công pháp của Diệp Lạc.
Trái lại hiện giờ có thể tiến hành.
Sở Duyên ngầm suy tư.
Rất nhanh, trong điện yên tĩnh lại.
Chỉ còn mình Sở Duyên ngồi ở bên trên và Diệp Lạc đứng ở dưới điện.
“Sư tôn!”
Diệp Lạc nhìn người ở bên trong điện, chỉ thấy hắn ta đi về trước một bước, cung kính chắp tay hành lễ.
“Lạc Nhi, con không đi, còn ở trong điện là có chuyện gì?”
Sở Duyên thản nhiên dò hỏi.
“Sư tôn, đệ tử đã hoàn thành chuyện sư tôn dặn dò, nhưng mà chuyện Thiên Thanh Tông kia, chẳng qua trong đó có chút gợn sóng.”
Diệp Lạc muốn phục lệnh chuyện sư tôn dặn dò trước.
“Chuyện này thì không cần nói, lúc trước vi sư tới thành Ngân Nguyệt một chuyến, đối với chi tiết lớn nhỏ chuyện này đều đã biết, con làm rất tốt.”
Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ xua tay nói.
Nói tới chuyện này, hắn không biết nên nói gì.
Chưởng quầy kia giải thích với hắn, vậy mà lúc ấy đầu óc nóng lên, khoác lác nói dối, căn bản không có người ăn chùa uống chùa.
Lúc ấy Sở Duyên nghe được, thì không nói gì.
Cũng không biết nên nói gì.
Chỉ có thể bảo chưởng quầy nên thành thật chút.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc đứng ở dưới điện trên mặt hiện lên nụ cười.
Có thể nghe được câu “làm rất tốt” của sư tôn, hắn ta cảm thấy những cố gắng cho tới nay của mình không uổng phí.
Nhưng nghĩ tới tương lai mình phải rời khỏi Vô Đạo Tông, tươi cười thu liễm lại.
“Sư tôn, đệ tử vẫn còn có một chuyện, muốn thỉnh giáo sư tôn.”
Diệp Lạc do dự một lát, vốn định ngả bài hỏi.
“Chuyện gì?”
Sở Duyên tùy ý hỏi một câu.
“Sư tôn… Sư tôn thực sự, thực sự muốn đệ tử rời khỏi Vô Đạo Tông sao?”
Diệp Lạc không yên lòng, thật cẩn thận hỏi.
Câu nói này, còn gian nan hơn hắn ta khổ tu.
Nhưng mà sau khi nói một chữ cuối cùng, không hiểu sao lại giống như trút được gánh nặng.
Cho dù như thế nào, sư tôn vẫn là sư tôn của hắn ta.
Cho dù hắn ta có rời Vô Đạo Tông hay không đều như nhau!
Diệp Lạc giống như trút được gánh nặng.
Nhưng Sở Duyên ngồi ở bên trên sững sờ.
Nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên của Sở Duyên chính là.
Sao Diệp Lạc này biết hắn muốn đuổi đối phương ra khỏi tông.
Hắn nhớ rõ hắn chưa từng nói mà.
Sao tiểu tử này biết.
“Con… Con đã biết rồi sao?”
Sở Duyên mở miệng thăm dò.
“sư tôn, đệ tử đều biết rõ.”
Diệp Lạc hít sâu một hơi.
Nghĩ thầm trong lòng một câu, quả nhiên là như vậy.
“Con đều đã biết, vậy vi sư cũng… Ừm, không nói gì thêm nữa, Lạc Nhi dựa vào bản lĩnh của con hiện giờ, đủ để xuất sư, ở lại Vô Đạo Tông, trái lại sẽ hạn chế sự phát triển của con, mấy ngày này con thu dọn đồ, xuống núi đi.”
Sở Duyên nghiêm túc nói.
Vô Đạo Tông hắn chỉ tuyển phế vật.
Cận Đạo Chi Thể vô thượng giống như Diệp Lạc, ở lại Vô Đạo Tông sẽ không tốt đối với Vô Đạo Tông, đối với sự phát triển của Diệp Lạc cũng không tốt.
Những lời này vừa nói ra.
Diệp Lạc rơi vào im lặng.
Một lát sau, hắn ta mở miệng lần nữa.
“Vậy sư tôn, đệ tử không cần mọi thứ, chỉ cầu có thể ở bên cạnh sư tôn phụng dưỡng, ở lại Vô Đạo Tông, như vậy được không?”
Diệp Lạc nghiến răng nói.
Chỉ cần sư tôn đồng ý, vậy hắn ta tình nguyện không cần vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông, chỉ cần có thể phụng dưỡng bên cạnh sư tôn, như vậy đủ rồi.
“Lạc Nhi, nghe lời, xuống núi đi.”
Sở Duyên lắc đầu, xua tay nói.
Diệp Lạc nghe thấy thế, hít sâu một hơi lần nữa, cúi đầu, không biết nên nói gì.
Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, cũng không muốn nhiều lời, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ra đại điện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất