Chương 131: Không thể cười
Những lời này vừa nói ra.
Ánh mắt Diệp Lạc mang theo chút ý lạnh nhìn Trương Hàn.
Thiếu chút nữa không nhịn được lại đánh nhị sư đệ này một trận tơi bời.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Bởi vì đây là ý của sư tôn, có khả năng sư tôn định giao vị trí tông chủ tương lai cho đệ, sư tôn cho ta cơ duyên khác, khiến ta có thể mở Thánh Địa tu luyện.”
Diệp Lạc hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Rầm!
Trương Hàn nghe xong, trong đầu chấn động, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Hiểu rõ vì sao đại sư huynh muốn đánh hắn ta.
Thì ra là vì chuyện này.
Tương lai sư tôn sẽ giao vị trí tông chủ cho hắn ta, mà không giao cho đại sư huynh.
Cho nên lúc này đại sư huynh mới hơi tức giận, đánh hắn ta một trận.
Biết được chuyện này, Trương Hàn có chút sửng sốt.
Vậy mà sư tôn muốn truyền ngôi cho hắn ta!
Sư tôn muốn truyền ngôi cho hắn ta!
Không đúng!
Là tương lai muốn truyền ngôi cho hắn ta!
Tuy cảm thấy áy náy đối với đại sư huynh, nhưng trong lòng hắn ta cảm giác mừng thầm xuất hiện.
Trương Hàn thậm chí có chút không khống chế nổi biểu cảm trên mặt.
Không được!
Chuyện này rất xin lỗi đại sư huynh.
Không thể cười!
Khụ khụ.
Trương Hàn cố gắng khống chế biểu cảm, không hiểu sao tâm trạng vô cùng vui sướng.
Xem ra bình thường hắn ta trợ giúp sư đệ, còn thường bố trí trận pháp tĩnh âm cho cung điện của sư tôn, sư tôn đều thấy rõ.
Sư tôn mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng nhớ kỹ những chuyện hắn ta làm.
Cho nên lựa chọn giao vị trí tông chủ cho hắn ta.
Chỉ trong nháy mắt, Trương Hàn cảm thấy mọi chuyện mình làm, cũng không thiệt thòi, mà ân tình của sư tôn đối với hắn ta, càng ngày càng nặng hơn.
Không được!
Nhất định phải cho sư tôn ngạc nhiên vui mừng, khiến sư tôn vui vẻ, trả ân tình của sư tôn.
Còn gần ba tháng nữa, sẽ tới năm mới?
Đợi tân niên, hắn ta muốn một lần đột phá cảnh giới Hóa Thần!
Hắn ta sẽ cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng!
Trương Hàn nghĩ, nhưng hắn ta không dám nói ra, chỉ có thể duy trì vẻ mặt nghiêm túc nhìn đại sư huynh trước mặt.
“Đại sư huynh, chuyện này… Chuyện này… Sư đệ hoàn toàn không biết chuyện này! Đại sư huynh, haizz…”
Trương Hàn thở dài một hơi, làm bộ bi thương thay Diệp Lạc.
“Nhị sư đệ à, nếu khóe miệng đệ không nhếch lên, nói những lời này có phải càng tốt hơn không?”
Diệp Lạc vốn quay lưng im lặng xoay người, nhìn chằm chằm Trương Hàn.
Trương Hàn lập tức luống cuống.
Vốn tưởng rằng Diệp Lạc có động tác gì.
Chỉ thấy Diệp Lạc đột nhiên cười.
“Được rồi, sư đệ, không ầm ĩ nữa, đánh đệ một trận, ta cũng coi như nghĩ thoáng, mở Thánh Địa tu luyện, làm chủ của một Thánh Địa, thực ra cũng không có gì không tốt.”
“Trái lại đệ đó, nếu tương lai làm tông chủ của Vô Đạo Tông, đệ tu luyện phải nắm chặt một chút, dựa theo sức chiến đấu của đệ hiện giờ, không xứng với vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông.”
“Nếu như đệ bị tam sư đệ đuổi kịp, vậy thì đệ sẽ rất mất mặt.”
Diệp Lạc lắc đầu cười.
Trong tươi cười tràn ngập hoài niệm.
Trương Hàn nhìn bộ dạng Diệp Lạc, trong lòng ấm áp, mới định nói gì đó.
Bỗng nhiên bên ngoài có dao động.
Hai người đều nhìn về phía bên ngoài núi Thiên Vụ.
Sư tôn đã trở lại sao?
…
Núi Thiên Vụ, đại điện Vô Đạo Tông.
Nhìn bốn người trước mặt.
Sở Duyên ngồi ngay ngắn trên ngai vàng tông chủ, trong lòng có chút hoang mang.
Nói một cách chính xác, hoang mang của hắn là đến từ nhị đệ tử thành thật Trương Hàn.
Lúc này hắn mới bao lâu không về tông?
Sao nhị đệ tử này lại biến thành như vậy rồi hả?
Mặt mũi bầm dập.
Hình tượng mất sạch.
Còn có tam đệ tử này, sao biến thành đầu trọc, hơn nữa giống như cũng trở nên thành thật, cúi đầu không dám nói gì.
Trong khoảng thời gian hắn không có ở nơi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sở Duyên cảm thấy rất mê mang.
“Hàn Nhi, vết thương trên người con là xảy ra chuyện gì thế?”
Sở Duyên nhìn đệ tử thành thật này, mở miệng hỏi.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn đứng trước đại điện chần chừ một lát.
Vẫn không có ý định nói với sư tôn.
Vốn đã lấy đi vị trí tông chủ tương lai của đại sư huynh, đã rất áy náy với đại sư huynh rồi.
Nếu lúc này còn đâm thọc, vậy hắn ta không phải là người.
Trương Hàn do dự một lát, đánh mất ý nghĩ nói tình hình thực tế.
“Sư tôn! Đệ tử là… Là bị ngã!”
Trương Hàn chậm rãi mở miệng.
“Ngã sao? Ngươi đây là ngã từ sơn môn đến dưới chân núi à?”
Sở Duyên kinh ngạc.
Mặt mũi bầm dập như vậy, giống như bị người ta đánh tàn nhẫn một trận.
Còn nói là bị ngã.
“Chuyện này…”
Trương Hàn im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.
Sở Duyên ở một bên nhìn chằm chằm Trương Hàn rất lâu.
Hắn đi ra ngoài một chuyến, không chỉ cầm được không ít bí tịch tu luyện cho mình.
Còn dẫn theo một đầu bếp trở về.
Nhưng hiện giờ Sở Duyên cảm thấy, còn cần y sư mới được.
Ngã một cái đã mặt mũi bầm dập, nếu ngã hai cái, sợ rằng người cũng chẳng còn.
Cần phải đi tìm y sư về.
Nếu không thì sau này nhận nhiều phế vật hơn, chưa tới một năm, hệ thống còn chưa kiểm tra đo lường, đệ tử đã bị ngã chết.
Ừm, chuyện này hắn sẽ nhớ kỹ.
Có cơ hội, nhất định phải đi tìm y sư mới được.