Chương 139: Hành động của đại trưởng lão 1
Càn Đế Đạo Tông, đại điện tông chủ.
Đám đại trưởng lão biết đại trận hộ sơn bị phá xong, cũng không kinh hoàng.
Mà phái một trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong đi bắt kẻ thù bên ngoài.
Đám trưởng lão vẫn ở trong điện thảo luận.
“Không phải, sao kẻ thù ở bên ngoài có thể biết được nhược điểm của đại trận hộ sơn Càn Đế Đạo Tông chúng ta?”
“Có phải là trùng hợp hay không?”
“Trùng hợp cái đầu ngươi, Càn Đế Đạo Tông ta sừng sững lâu như vậy, sao chưa từng thấy trùng hợp xảy ra?”
“Ta nói cho ngươi biết, nói tới nói lui! Ngươi đừng mắng ta!”
“Ta cứ chửi đấy, thì làm sao, cái đầu ngươi!”
“Con mẹ nó ta…”
Thảo luận thì thảo luận.
Hai trưởng lão trong đó đã trực tiếp cãi nhau, còn thiếu không ra tay đánh nhau.
Bên kia đại trưởng lão nghe tiếng cãi vã ầm ĩ, hừ lạnh một tiếng, vừa định nói gì đó.
Bên ngoài một tên đệ tử lại vội vàng chạy vào.
“Các trưởng lão! Không hay rồi! Không hay rồi! Tôn trưởng lão bị kẻ thù bên ngoài chém một kiếm! Ngay cả đệ tử ngoại môn của Càn Đế Đạo Tông cư trú theo nhóm cũng bị chém hơn nửa!”
Đệ tử chạy vào trong điện, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nói.
Xôn xao!
Đám trưởng lão còn đang cãi vã lập tức ngạc nhiên.
Đệ tử ngoại môn cư trú theo nhóm bị chém hơn nửa.
Chuyện này bọn họ không hề kinh ngạc.
Nhưng mà Tôn trưởng lão, cũng chính là trưởng lão được bọn họ phái đi bắt kẻ thù ở bên ngoài bị chém, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Tôn trưởng lão là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.
Ở trong rất nhiều trưởng lão, thực lực coi như đứng đầu.
Chỉ có đại trưởng lão cảnh giới Hóa Thần mới có thể trấn áp.
Người như vậy, bị kẻ thù ở bên ngoài chém một kiếm sao?
Vậy kẻ thù xâm lấn bên ngoài, thực lực đạt tới cấp độ nào? Cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, hay là đỉnh phong?
Đánh cái quỷ ấy!
Đám trưởng lão giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm đại trưởng lão.
Nếu đại trưởng lão dám gọi bọn họ đi lên bắt kẻ thù bên ngoài, bọn họ dám cùng nhau tiến lên, đánh đại trưởng lão quỳ rạp trên mặt đất.
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Các ngươi không muốn lên, không có khả năng để ta lên đấy chứ?”
Đại trưởng lão nhìn đám trưởng lão, giống như có thể đoán được đám trưởng lão này đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy những lời này.
Đám trưởng lão đều im lặng, không trả lời, rõ ràng là im lặng rồi.
Một kiếm của người ta có thể chém cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.
Ngươi không lên, còn muốn bọn ta đi lên tặng đầu người sao?
“Thôi, đám người các ngươi không có một chút tác dụng, vẫn nên để ta đi.”
Đại trưởng lão vung ống tay áo, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Xoay người muốn ra khỏi điện nghênh địch.
Đám trưởng lão bên cạnh thấy đại trưởng lão muốn ra ngoài nghênh địch, cả đám đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trong đó một trưởng lão nhìn đệ tử phía dưới, đôi mắt khẽ đảo một vòng, có một vấn đề.
“Ngươi có biết, kẻ thù bên ngoài có thân phận cụ thể là gì không?”
“Cường giả như vậy, không có khả năng là người vô danh.”
Trưởng lão nghiêm túc hỏi.
“Đệ tử nghe các sư huynh đệ nói, là đệ thập thất bảng Phong Vân Đông Châu Thái Nhất Kiếm Tôn đến! Đệ tử cũng không biết, Càn Đế Đạo Tông ta có thù hận gì với Thái Nhất Kiếm Tôn…”
Giọng nói của đệ tử kia mang theo run rẩy nói.
Rầm…
Đám trưởng lão nghe thấy danh xưng này, sắc mặt cả đám thay đổi.
“Thái Nhất Kiếm Tôn? Gần đây có vị nào thanh danh lên cao tên này à?”
“Là người một tháng trước kiếm trảm Địa Lôi đạo nhân sao? Địa Lôi đạo nhân là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong đấy.”
“Khoan hãy nói rốt cuộc vì sao Càn Đế Đạo Tông chúng ta đắc tội Thái Nhất Kiếm Tôn, nói xem đại trưởng lão có thể đánh thắng Thái Nhất Kiếm Tôn hay không đi, Địa Lôi đạo nhân đều đã không đánh lại được Thái Nhất Kiếm Tôn…”
“Không thể nào, không thể nào, sẽ không thực sự có người cảm thấy đại trưởng lão đánh không lại Thái Nhất Kiếm Tôn đấy chứ?”
Đám trưởng lão bàn tán.
Đại trưởng lão đi tới cửa đại điện nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lão ta cúi đầu nhìn chân mình.
Một bước này bước ra, thì không có cơ hội đổi ý nữa.
Thái Nhất Kiếm Tôn chém Địa Lôi đạo nhân là kẻ thù bên ngoài sao?
Chuyện này…
Lão ta lấy đầu đi đánh à?
Địa Lôi đạo nhân, lão ta từng so tài với người ta rồi, lần trước khi so tài, lão ta bị giữ trên đất ma sát, bùn đều ăn mấy miếng.
Vì che giấu chuyện này, lão ta đã trả giá không ít.
Hiện giờ kẻ thù bên ngoài chém được Địa Lôi đạo nhân tới đây.
Lão ta đi nghênh địch sao?
Chắc chắn không phải đi tặng đầu người đấy chứ?
Nhưng lão ta đã nói như vậy, bây giờ xoay người, chẳng phải sẽ bị đám trưởng lão khinh thường.
Mặt mũi này lão ta vẫn cần.
Đại trưởng lão điên cuồng suy tư, muốn tìm ra biện pháp.
Một trưởng lão tới gần ngoài điện thấy thế, tò mò đi tới.
“Đại trưởng lão, ngươi làm sao vậy? Sao còn chưa ra ngoài nghênh địch?”
Trưởng lão tò mò hỏi.
“Bạch trưởng lão, ta nói chân ta đau, ngươi tin không?”
Đại trưởng lão cười xấu hổ, quay đầu nói.
Bạch trưởng lão: “…”
Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
Một đại năng cảnh giới Hóa Thần, chân đau rồi hả?