Chương 140: Hành động của đại trưởng lão 2
Sao ngươi không nói, một cảnh giới Hóa Thần như ngươi muốn đi toilet?
Đại trưởng lão ở bên cạnh thấy thế, thở dài một hơi.
Biết nhất định phải tìm biện pháp mới được.
Chỉ có thể hi sinh một người.
Đại trưởng lão đồng tình nhìn thoáng qua Bạch trưởng lão.
“Bạch trưởng lão, rất xin lỗi.”
Đại trưởng lão nhỏ giọng nói một câu.
Rất xin lỗi cái gì?
Bạch trưởng lão mê mang.
Ngay khi Bạch trưởng lão lộ ra vẻ mặt sững sờ.
Đại trưởng lão đột nhiên giơ cánh tay lên, đánh vào ngực mình một chưởng, pháp lực cường đại dao động đánh tới.
Miệng lão ta phun ra ngụm máu, rất chính xác phun lên trên tay Bạch trưởng lão.
Dưới chân xoay chuyển, bóng người giống như diều đứt dây bay ngược mà ra.
“Tặc tử! Vậy mà ngươi là nằm vùng!”
Đại trưởng lão ngã xuống đất, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hoảng sợ nhìn Bạch trưởng lão đứng ở cửa đại điện.
Bạch trưởng lão: “?”
Đám đệ tử: “?”
Đám trưởng lão còn đang thảo luận: “?”
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Đám trưởng lão mơ hồ, nhưng động tác không chậm, chỉ trong nháy mắt tất cả đi tới trước người đại trưởng lão, bảo vệ đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, ngươi không sao chứ?”
“Nhanh nhìn xem đại trưởng lão thế nào! Đừng đứng ngây ngốc như thế!”
“Đại trưởng lão bị pháp lực thương tổn tới cơ thể, bị thương nhẹ, còn có âm dương có chút không thăng bằng…”
“Bạch trưởng lão! Sao ngươi lại như vậy!”
“Bạch trưởng lão, ngươi là nằm vùng sao?”
Rất nhiều trưởng lão nhao nhao mở miệng.
Bạch trưởng lão đứng ở cửa điện từ đầu tới cuối đều lộ vẻ mặt sương mù.
Ta là ai…
Ta ở đâu…
Ta phải đi đâu…
Không phải là ta chỉ hỏi một câu, sao biến thành nằm vùng rồi hả?
“Ta, ngươi, hắn, chuyện này…”
Bạch trưởng lão nói năng lộn xộn.
Hoàn toàn thẫn thờ.
Đại trưởng lão nằm trên mặt đất thở hổn hển, “gian nan” đứng dậy, ngón tay run lẩy bẩy chỉ Bạch trưởng lão.
“Hắn là nằm vùng…”
“Không ngờ tới đúng không, lão phu còn có quân bài bảo vệ tính mạng chưa lật, không bị một kích của ngươi làm cho mất mạng!”
“Nằm vùng, ngươi bị lộ rồi, chịu chết đi!”
Đại trưởng lão miệng hàm máu tươi, nghĩa chính ngôn từ nói.
Bạch trưởng lão: “?”
Ngươi có bệnh à.
…
Trên bầu trời ở sơn môn Càn Đế Đạo Tông.
Nhìn rất nhiều đệ tử Càn Đế Đạo Tông ở phía dưới bày sẵn trận địa đón quân địch.
Diệp Lạc đạp lên phi kiếm, cầm trong tay một thanh trường kiếm sắc bén.
Giống như một pho tượng kiếm tiên, dựng ở trời xanh, nhìn xuống phía dưới.
“Các ngươi lui ra đi, ta không muốn ngộ thương người vô tội.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
Giọng nói lạnh nhạt.
Lọt vào trong tai đám đệ tử của Càn Đế Đạo Tông.
Đám đệ tử này do dự một lát, vẫn không lùi ra.
Bọn họ là đệ tử tinh anh của Càn Đế Đạo Tông.
Lúc này Càn Đế Đạo Tông gặp nạn, bọn họ nên đứng ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc thở dài một hơi.
Hắn ta không muốn ra tay với những đệ tử cảnh giới Kim Đan này.
Ra tay với đệ tử cảnh giới Kim Đan, đều đã tính làm bẩn kiếm của hắn ta.
Hiện giờ hắn ta đánh ra thanh danh tuyệt đại.
Chính là vì muốn sư tôn biết tin tức của hắn ta.
Nếu sư tôn biết được, hắn ta ra tay với một đám gà cảnh giới Kim Đan, e rằng đều khinh thường hắn ta.
Ngay khi Diệp Lạc suy tư.
Ở phía xa vang lên một giọng nói.
“Lão đại, đi làm việc ngươi muốn làm đi, đám gà cảnh giới Kim Đan này cứ giao cho bọn ta.”
Diệp Lạc quay đầu lại nhìn.
Ở phía xa, Thân Tài Tuấn dẫn theo Nhiếp Vân Phi tiến vào trong Càn Đế Đạo Tông, mục tiêu vô cùng rõ ràng, là đám đệ tử cảnh giới Kim Đan.
Hai người này đều là cảnh giới Hóa Thần.
Giải quyết đám gà cảnh giới Kim Đan dư dả!
Nghĩ như vậy, Diệp Lạc gật đầu với hai người.
Chân giẫm lên phi kiếm.
Bóng người hóa thành một tia lưu quang, bay vào bên trong Càn Đế Đạo Tông.
Diệp Lạc không khách sáo với Càn Đế Đạo Tông một chút nào.
Một đường bay nhanh mà qua.
Nhìn thấy những kiến trúc to lớn, đều một kiếm trảm phá, không mang theo chút do dự nào.
Rầm rầm…
Kiếm quang cường đại quét ngang xung quanh trong khu vực Càn Đế Đạo Tông.
Từng tòa nhà to lớn ngã xuống.
Bên trong Càn Đế Đạo Tông trở nên hỗn loạn lên.
Từng khí tức cảnh giới Kim Đan từ Càn Đế Đạo Tông dâng lên, giống như muốn ngăn cản Diệp Lạc tiến lên.
Nhưng không cần Diệp Lạc để ý tới.
Vù…
Một phi kiếm màu vàng kim phá không mà đến, thay Diệp Lạc đỡ những khí tức này.
Thân Tài Tuấn!
Diệp Lạc đạp phi kiếm quay đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười, tiếp tục tiến về phía trước.
Tốc độ của Diệp Lạc vô cùng nhanh.
Chỉ mấy phút, đã lướt qua nửa Càn Đế Đạo Tông.
Vốn định tiếp tục tiến về phía trước.
Đúng lúc này, từng đạo khí tức từ sâu trong Càn Đế Đạo Tông xuất hiện, kéo dài qua nửa Càn Đế Đạo Tông, muốn ngăn cản Diệp Lạc.
Những khí tức này đa số là cảnh giới Nguyên Anh, trong đó cũng có một đạo cảnh giới Hóa Thần.
Những người này đều là trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông, cầm đầu là đại trưởng lão.
Chẳng qua lúc này khóe miệng đại trưởng lão có máu tươi chảy ra, khí tức rất không ổn định.
Rất rõ ràng, Diệp Lạc một đường đánh vào, đám trưởng lão này còn muốn giả chết cũng không giả chết nổi.
Chỉ có thể tất cả đều đi ra ngăn cản.