Chương 143: Sao ngươi có thể biết những chuyện này 2
Trong Càn Đế Đạo Tông, trên một ngọn núi.
Diệp Lạc cầm phi kiếm trong tay, quanh người có muôn vàn phi kiếm vờn quanh, ấn ký màu vàng kim giữa lông mày lóe lên hào quang chói mắt, đôi mắt bị hắc quang bao trùm, lộ ra thái cổ chi khí, giống như một pho tượng kiếm tiên vô địch.
Ở trước mặt hắn ta, ba lão giả của Càn Đế Đạo Tông ngã lên trên mặt đất, thở hổn hển, khó mà tin được nhìn Diệp Lạc.
Vốn với thực lực của ba người, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không bắt được Diệp Lạc.
Đánh lâu dài cũng có thể khiến Diệp Lạc bị đánh bại.
Nhưng Diệp Lạc đánh một lát…
Đột nhiên giống như thông suốt.
Tấn công nhược điểm của bọn họ.
Mỗi công kích đều rất chuẩn.
Ba người lập tức tan tác.
Khiến ba người cảm thấy suy sụp, không phải bị đánh bại.
Mà là vì sao Diệp Lạc này biết được nhược điểm của bọn họ.
Rõ ràng nhược điểm trên người bọn họ không có mấy người biết.
“Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi biết được nhược điểm trên người bọn ta…”
Lão giả cảnh giới Độ Kiếp cầm đầu miệng phun ra máu tươi, hơi thở suy yếu, nhưng lão ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Chuyện này các ngươi không cần quản, ba người đã không còn năng lực chiến đấu, ngoan ngoãn nằm yên là được.”
Vẻ mặt Diệp Lạc không chút thay đổi nói.
Những lời này vừa nói ra.
Ba lão giả liếc mắt nhìn nhau.
Đều tràn ngập bất đắc dĩ.
Lão giả cầm đầu gian nan đứng dậy.
“Không hổ là đệ tử của tông môn ẩn thế, bản lĩnh quả nhiên rất cao.”
“Nhưng ngươi muốn trục xuất Càn Đế Đạo Tông ta ra khỏi danh sách Thánh Địa, còn không đơn giản như vậy!”
“Càn Đế Đạo Tông không phải không có quân bài chưa lật!”
Lão giả kia hít sâu một hơi nói.
“Ồ… Là di thể trong quan tài gì đó kia đúng không? Di thể này cùng quan tài gì đó kia của các ngươi là một thể, cho nên sợ pháp thuật loại mộc hoặc pháp bảo liên quan tới mộc đúng không?”
Diệp Lạc mỉm cười, mở miệng nói.
Ba lão giả: “?”
Sao ngươi có thể biết những chuyện này?
…
Cuộc chiến tấn công Càn Đế Đạo Tông, nhanh chóng hạ màn.
Kết quả vô cùng rõ ràng.
Diệp Lạc thắng.
Sau khi Diệp Lạc biết được toàn bộ nền tảng của Càn Đế Đạo Tông, rất dễ dàng dành chiến thắng.
Ba tên trưởng lão cảnh giới Độ Kiếp phát hiện con bài chưa lật lớn nhất của Càn Đế Đạo Tông vô dụng với Diệp Lạc, cũng hoàn toàn từ bỏ.
Dù sao bọn họ không phải tông chủ.
Hay là nói hiện giờ Càn Đế Đạo Tông không có tông chủ.
Không có người nắm quyền chân chính.
Sau khi ba lão giả cảnh giới Độ Kiếp cố gắng ngăn cản cũng vô dụng, thì để mặc Diệp Lạc tung hoành trong Càn Đế Đạo Tông.
Diệp Lạc cũng không đuổi tận giết tuyệt.
Sau khi phá hủy nửa Càn Đế Đạo Tông, thì xoay người rời đi.
…
Ba ngày sau, phía đông Đông Châu, trên một ngọn núi cao linh khí nồng đậm.
Diệp Lạc đứng trên đỉnh núi cao, ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Sau lưng hắn ta.
Tô Hiểu, Nhiếp Vân Phi, đại trưởng lão, còn có rất nhiều trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh “bỏ gian tà theo chính nghĩa” với đại trưởng lão đi theo.
Đối với các trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh này, đương nhiên Diệp Lạc lựa chọn thu nhận toàn bộ.
Hắn ta muốn sáng tạo Thánh Địa tu luyện, không ai quản lý không được.
Chính hắn ta chẳng muốn quản lý, tác dụng của đám trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh này đã tới.
“Diệp tiểu… Khụ khụ, tông chủ, chẳng lẽ ngươi định kiến tạo Thánh Địa tu luyện như vậy sao? Không nên kiến tạo tông môn trước, lại tiến hành tuyên cáo à?”
Đại trưởng lão chắp tay nói.
Mọi người ở phía sau cũng nhao nhao dời mắt nhìn về phía Diệp Lạc.
Trước đó không lâu Diệp Lạc cũng đã nói với bọn họ.
Muốn tuyên báo với Thiên Địa, hội tụ số mệnh của Đông Châu, sáng tạo Thánh Địa trước.
Như vậy vốn không tệ.
Nhưng hiện giờ bọn họ ngay cả tông môn đều chưa kiến tạo được.
Dựa theo nước chảy, hẳn là kiến tạo tông môn trước, lại tuyên cáo với Thiên Địa thành lập.
Nhưng Diệp Lạc lại muốn tuyên cáo trước, mới xây dựng tạo ra tông môn.
Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng bọn họ không dám khuyên bảo.
Chuyện này chỉ có đại trưởng lão đứng ra khuyên bảo.
Diệp Lạc ở một bên cúi đầu nhìn đám tùy tùng này một cái, lắc đầu.
“Không cần nhiều lời.”
“Ta đã có quyết định, tuyên cáo với Thiên Địa thành lập trước, hội tụ số mệnh của Đông Châu, sau đó lại rút thời gian xây dựng kiến trúc của tông môn.”
Diệp Lạc xua tay từ chối.
“Nhưng mà tông chủ, cho dù chúng ta không kiến tạo tông môn trước, nhưng cũng cần thông báo một tiếng với bên liên minh tu tiên giả đúng không?”
Đại trưởng lão lại mở miệng nói.
Liên minh tu tiên giả!
Một tổ chức trên danh nghĩa.
Ừm, đối với thế lực khác cấp Thánh Địa tu luyện này mà nói, chỉ là một tổ chức trên danh nghĩa.
Nhưng đối với tông môn cỡ nhỏ tông môn tầm trung, đó là tổ chức quản lý chân chính.
Tông môn bình thường muốn sáng lập, muốn tăng phẩm cấp, đều phải trải qua sự cho phép của liên minh tu tiên giả mới được, giấy phép gì đó của tông môn, cũng do liên minh tu tiên giả ban phát.
Đương nhiên, chuyện này chỉ cần đối với tông môn cỡ trung nhỏ.