Chương 144: Bàn về tư chất khủng bố của Diệp Lạc
Đối với cấp bậc Thánh Địa tu luyện mà nói, nếu liên minh tu tiên giả dám chọc giận Thánh Địa tu luyện một phương, có lẽ biến mất chính là liên minh tu tiên giả.
Có lời nói như thế này, có thể hình dung định nghĩa liên minh tu tiên giả.
Tông môn cỡ nhỏ và vừa trở mặt với tông môn cỡ nhỏ và vừa, liên minh tu tiên giả tham gia, mâu thuẫn không còn…
Thánh Địa một phương trở mặt với tông môn cỡ vừa và nhỏ, liên minh tu tiên giả tham gia, tông môn cỡ trung và nhỏ không còn…
Thánh Địa một phương trở mặt với Thánh Địa một phương, liên minh tu tiên giả tham gia, liên minh tu tiên giả không còn…
Những lời này đủ để miêu tả hiện trạng của liên minh tu tiên giả.
Sở dĩ đại trưởng lão nói liên minh tu tiên giả, chỉ vì bọn họ là sơ bộ phải kiến tạo Thánh Địa, nể mặt một tí mà thôi.
“Ừm… Ta xuất thân từ tông môn ẩn thế, phải có lễ phép một chút, đại trưởng lão ngươi đi thông báo một tiếng là được, tuyên cáo phía bên ta thành lập Thánh Địa.”
Diệp Lạc trầm tư một lát, vẫn làm ra quyết định.
Cho liên minh tu tiên giả chút mặt mũi.
Nghe thấy những lời này, đám đại trưởng lão chỉ có thể gật đầu, không khuyên bảo nữa.
Nên khuyên đều đã khuyên.
Nếu Diệp Lạc cố chấp, vậy nghe theo Diệp Lạc là được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Vỗ hồ lô bên hông.
Một phi kiếm bay ra, hạ xuống trước mặt.
Diệp Lạc khẽ nhảy lên trên, giẫm lên phi kiếm phóng lên trời.
Bay tới không trung.
Diệp Lạc quan sát quần sơn ở phía dưới.
Vù vù…
Từng đợt gió mạnh gào rít mà qua.
Thổi áo bào hắn ta bay phấp phới, áo bào tóc đen theo gió múa điên cuồng.
Diệp Lạc im lặng cảm nhận gió mạnh gào thét, quay đầu nhìn về phía Vô Đạo Tông.
Sư tôn, cuối cùng con cũng đi tới bước này.
Dựa theo ý nguyện của người, mở Thánh Địa tu luyện, trở thành chủ Thánh Địa một phương!
Diệp Lạc hít sâu một hơi, không khỏi nhớ tới cuộc sống phàm tục của mình, sau khi gia nhập Vô Đạo Tông đã có biến hóa rất lớn…
Khoảng chừng qua hai chén trà, Diệp Lạc mới lấy lại tinh thần.
Hắn ta không còn do dự nữa.
Hai tay nâng lên, trong tay im lặng vận chuyển pháp quyết đạt được từ chỗ di tích Thái Cổ Kiếm Tôn.
Ong…
Khi Diệp Lạc vận chuyển pháp quyết, ấn ký màu vàng kim chỗ mi tâm nở rộ quang mang màu vàng kim vô cùng chói mắt.
Ở phía xa nhìn lại.
Trên người Diệp Lạc giống như được bao phủ một tầng kim quang, thần thánh không thể xâm phạm, giống như một mặt trời nhỏ, uy thế cường đại trấn áp tứ phương.
Đám đại trưởng lão ở phía dưới không nhịn được nhắm hai mắt lại, không thể nhìn thẳng.
Ở trong lòng Diệp Lạc, mơ hồ có thể phát hiện ra.
Khi hắn ta vận chuyển pháp quyết, trong vô hình, có một số dòng khí gì đó hội tụ về bên phía hắn ta.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều dòng khí hội tụ mà đến.
Hội tụ này, đã diễn ra trong một ngày.
Đám đại trưởng lão, Thân Tài Tuấn ở phía dưới đã sớm tìm một sơn động, dựa vào các loại pháp bảo, miễn cưỡng ngăn cản kim quang, nhìn bóng dáng Diệp Lạc.
“Tông chủ muốn hội tụ tới khi nào vậy?”
“Hội tụ số mệnh, chắc chắn sẽ không xong trong thời gian ngắn, an tâm đợi đi, thần thức của các ngươi thả ra, tránh có người quấy rầy tới Diệp tông chủ!”
“Thả ra đi.”
“Nhớ rõ ghi chép trong sách cổ, Càn Đế Đạo Tông khai sáng ban đầu, hội tụ số mệnh mất 49 ngày, hẳn là tông chủ cũng cần 49 ngày?”
“Nghe nói đây là dựa vào thiên tư cá nhân để tính, người có thiên tư càng mạnh, hội tụ số mệnh càng nhanh…”
Mọi người thảo luận.
Một đám người biết được tốc độ hội tụ số mệnh quyết định bởi thiên tư của mỗi người xong, bọn họ đều tò mò.
Tò mò thiên tư của Diệp Lạc mạnh tới mức nào.
Cả đám đều chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống bàn, nhìn xem rốt cuộc Diệp Lạc tốn bao nhiêu thời gian có thể hoàn thành hội tụ số mệnh.
Khi mọi người tìm chỗ ngồi.
Chỉ thấy Diệp Lạc ở phía trên đột nhiên mở mắt, kim quang toàn thân tiêu tán đi, khí thế thay đổi, hoàn thành hội tụ số mệnh.
Mọi người: “…”
Có thể để bọn họ chọn chỗ ngồi xuống được không?
Mọi người im lặng rất lâu, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Mới có một ngày, Diệp Lạc đã hoàn thành hội tụ số mệnh.
Chuyện này…
Đây là tư chất khủng bố cỡ nào…
…
Trên trời xanh.
Diệp Lạc chân giẫm phi kiếm, quanh người từng đợt gió mát vờn quanh.
Hắn ta hội tụ số mệnh là lúc kim quang sớm đã biến mất không thấy.
Nhưng hắn ta cảm nhận được.
Lấy hắn ta làm trung tâm, trăm dặm xung quanh đều có dòng khí không thể miêu tả, mắt thường không thể nhận ra vờn quanh.
Những dòng khí này vây quanh hắn ta, ngưng tụ mà không tiêu tan.
Nếu đoán không sai, những thứ này chính là số mệnh.
Mở Thánh Địa tu luyện cần có số mệnh!
Chẳng qua, những số mệnh này loáng thoáng có cảm giác sẽ tiêu tán.
Giống như chỉ cần Diệp Lạc vừa rời khỏi khu vực hội tụ số mệnh.
Những số mệnh này sẽ lập tức tiêu tán đi.
Nếu không thể thay đổi hiện tượng này.
Như vậy cho dù Diệp Lạc mở Thánh Địa, vậy Diệp Lạc sẽ bị hạn chế hành động, sau này không có cách nào rời khỏi Thánh Địa, nhất định phải vĩnh viễn tọa trấn Thánh Địa.
Nếu là như vậy, vậy Diệp Lạc tuyệt đối không cần.
Diệp Lạc trầm tư, phải tìm biện pháp.