Chương 146: Thái Nhất Kiếm Tông 2
“Đừng để lão tử biết là ai gây chuyện, nếu không thì ta sẽ khiến kẻ đó biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!”
Sở Duyên đột phá thất bại rõ ràng là đang nổi giận.
Thần thức của hắn đều khai hỏa, nhìn xung quanh tông môn.
Thì phát hiện trong ngoài tông môn đều không có nhiều linh khí.
Linh khí trên Vô Đạo Tông bọn họ giống như bị thứ gì đó triệu hoán, bay ra bên ngoài núi Thiên Vụ.
“Xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ có lão quái nào đột phá, hút hết linh khí đi mất?”
Sở Duyên ngầm nói thầm hai tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng hắn không làm được gì.
Chẳng lẽ hắn còn có thể tìm người ta liều mạng.
“Thôi vậy, lần này đột phá không thành công, lần sau lại đột phá là được, dù sao còn thời gian, sắp tới kiểm tra đo lường tông môn, Trương Hàn cộng thêm Tô Càn Nguyên lập tức có thể khiến ta đạt tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.”
“Cộng thêm ta tự tu luyện, vậy ta sẽ là cảnh giới Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, có thể trở lại cảnh giới Nguyên Anh bất cứ lúc nào.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, thu liễm cảm xúc.
Trước khi hắn đột phá, hệ thống đã cho hắn một nhắc nhở, sắp tới thời gian kiểm tra đo lường.
Cũng là sắp hết năm nay.
Sở Duyên im lặng mở khuôn mẫu chỉ có hắn mới nhìn thấy, nhìn xem còn bao lâu là tới thời hạn kiểm tra đo lường.
Một khuôn mẫu màu lam hình thành.
Phía trên ngưng tụ ra một đoạn văn tự.
[Cách thời gian kiểm tra đo lường tông môn còn có: 5 tiếng, 34 phút và 26 giây.]
…
Núi Thiên Vụ, trên Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.
Trương Hàn ngồi khoanh chân ở cửa đại điện Truyền Pháp, khí tức của hắn ta rất không ổn định.
Rõ ràng, hắn ta chuẩn bị bắt đầu phóng thích năng lượng tích góp được ở trong Trận Tâm trời sinh, tiến hành một lần đột phá.
Động tĩnh hắn ta đột phá còn lớn hơn Sở Duyên.
Năng lượng cường đại dao động, dẫn tới hư không xung quanh đều nổi lên từng tầng gợn sóng.
Hắn ta muốn một lần đột phá cảnh giới Hóa Thần.
“Còn hơn một canh giờ nữa là trời tối đen đúng không? Tranh thủ kết thúc trước hôm nay, hoàn thành đột phá!”
“Vì ngày này, ta chuẩn bị đã lâu, tuyệt đối không được phép thất bại!”
“Ta muốn cho sư tôn một kinh ngạc vui mừng lớn!”
Trương Hàn nhỏ giọng nỉ non mấy câu.
Hắn ta hơi nhắm mắt lại, chuẩn bị phóng thích hoàn toàn năng lượng trong Trận Tâm, bắt đầu tiến hành đột phá.
Đúng lúc này, hắn ta đột nhiên cảm nhận được rõ, linh khí xung quanh hắn ta giống như bị thứ gì triệu hoán, hội tụ hết ra ngoài Vô Đạo Tông.
Chỉ trong nháy mắt, linh khí gần Trương Hàn gần như bằng không.
Hả?
Đột nhiên xảy ra biến cố, khiến Trương Hàn có chút không kịp phản ứng.
Đây là xảy ra chuyện gì thế?
Linh khí đâu?
Trương Hàn mê mang nhìn thoáng qua bốn phía.
Quanh người hắn ta thực sự không còn linh khí nữa.
Hắn ta muốn một lần đột phá cảnh giới Hóa Thần, cần linh khí vô cùng cường đại.
Trước mắt trong phạm vi của Vô Đạo Tông vậy mà gần như không có linh khí!
Không có linh khí hắn ta đột phá cái quỷ.
Tuy không biết vì sao dẫn tới linh khí biến mất.
Nhưng hiện giờ Trương Hàn không có tâm tư đi đào gốc bới rễ.
Năng lượng của hắn ta đã bắt đầu tràn ra, lập tức sắp đột phá.
Đâu rảnh đi quản những chuyện này.
Nếu không có linh khí, vậy hắn ta chỉ có thể dựa vào linh khí tự mình tụ tập tới.
Trương Hàn quyết định thật nhanh, trong đầu minh tưởng thần đồ Thái Âm Tinh.
Ý đồ mượn lực lượng Thái Âm Tinh bày trận.
Ừm, dựa theo ý nghĩ của hắn ta.
Thái Âm Tinh thân quen với hắn ta như vậy.
Loại chuyện lớn như hắn ta đột phá, đương nhiên phải dùng lực lượng của Thái Âm Tinh.
Vào thời khắc mấu chốt này, Thái Âm Tinh không lựa chọn làm con lừa.
Ở trong hoàng hôn biểu hiện ra Thái Âm Tinh Thần, ánh trăng chói mắt lóng lánh trời xanh, mơ hồ có ý đồ che đậy ánh chiều tà của Thái Dương Tinh.
Đồng thời ánh trăng chiếu xạ xuống, chiếu lên trên người Trương Hàn.
Trương Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Thái Âm Tinh lóng lánh bên ngoài điện.
Cuối cùng, hắn ta lại mượn được lực lượng của Thái Âm Tinh một lần nữa.
Lần này Thái Âm Tinh vẫn lựa chọn giúp đỡ hắn ta.
Trương Hàn suy nghĩ, đồng thời chỗ tim lóe lên quang mang màu lam, chiếu sáng cả điện Truyền Pháp.
Một đám phù văn cổ xưa hiển hóa mà ra.
Phù văn trốn vào trong hư không ở bốn phương tám hướng.
“Trận lên, Tụ Linh!”
Trương Hàn quát khẽ một tiếng.
Từng Trận Văn từ trong hư không diễn sinh mà ra.
Thái Âm Tụ Linh Trận cỡ lớn được bố trí mà ra.
Sau khi đại trận hoàn thành, đại trận chi uy lập tức hiện ra.
Lực hút kinh khủng lấy núi Thiên Vụ làm trung tâm, nuốt trôi linh khí ở bốn phía.
Vốn bị đoạt lấy linh khí được hấp thu trở về một lần nữa, còn điên cuồng hút linh khí ở bốn phương tám hướng.
Núi Thiên Vụ ở khu vực phía nam Đông Châu.
Thái Âm Tụ Linh Trận này xuất hiện, gần như dẫn tới hơn nửa linh khí ở phía nam Đông Châu đều bị đoạt đi.
Ngày này, là tai nạn đối với giới Tu Tiên Đông Châu.