Chương 145: Thái Nhất Kiếm Tông 1
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền vào trong đầu hắn ta.
“Chủ nhân, linh bảo đều có hiệu quả trấn số mệnh vĩnh viễn, linh bảo thượng phẩm có hiệu quả trấn áp tốt nhất, nếu không thì chủ nhân ngươi cho rằng, vì sao linh bảo bình thường đều là trấn tông chi bảo của tông môn?”
Giọng của Vô Tẫn Kiếm Hồ!
Nghe thấy thế, Diệp Lạc sửng sốt một lát, bất chợt lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên vui mừng, vỗ Vô Tẫn Kiếm Hồ bên hông.
Vô Tẫn Kiếm Hồ lập tức hiểu ý, phi thiên mà lên.
Vô Tẫn Kiếm Hồ bay lên trời xanh nở rộ quang mang màu lam, linh bảo chi uy bày ra.
Khi Vô Tẫn Kiếm Hồ dựng thân ở không trung.
Diệp Lạc cảm nhận được rõ, trong vô hình số mệnh củng cố lại, không còn dấu hiệu tiêu tán nữa.
Phù…
Diệp Lạc nhẹ nhàng thở ra, vốn định đi xuống trước lại làm động tác kế tiếp.
Nhưng đột nhiên trái tim hắn ta đập nhanh hơn, không hiểu sao sinh ra cảm giác bị nhìn trộm.
Mà chỗ phát ra cảm giác bị nhìn trộm…
Trên trời!
Diệp Lạc bất chợt ngẩng đầu nhìn trời không, trong đôi mắt xuất hiện kim quang.
Vốn tưởng rằng trên trời có thứ gì đó.
Nhưng ngoài ý muốn, trên bầu trời không có bất cứ thứ gì.
“Chuyện này là sao đây?”
Diệp Lạc mê mang.
Ngay sau đó, trong lòng hắn ta có một loại ý niệm phúc đến thì lòng cũng sáng xuất hiện.
Số mệnh đã định, phải niệm cáo từ.
Cho biết Thiên Địa, một thế hệ Thánh Địa mới ở Đông Châu được thành lập!
Thì ra là thế sao?
Diệp Lạc khẽ gật đầu, đạp lên trên phi kiếm, hai tay để ở sau lưng.
“Bây giờ Diệp Lạc ta ở phía đông Đông Châu, huyền tung 72 đỉnh sơn mạch, kiến tạo Thánh Địa tu luyện! Chính thức tuyên cáo, thay thế Thánh Địa Đông Châu Càn Đế Đạo Tông, Thánh Địa Đông Châu một thế hệ mới!”
“Đạo bản vi vô, tòng vô nhi nhất, tên của Thánh Địa sẽ là Thái Nhất Kiếm Tông! Lập Vô Đạo Tông làm tổ tiên của Thái Nhất Kiếm Tông! Linh bảo thượng phẩm Vô Tẫn Kiếm Hồ trấn áp số mệnh!”
“Phàm là người Đông Châu, thượng giai giả có tư chất, đều có thể gia nhập Thái Nhất Kiếm Tông!”
Giọng nói giống như chuông đồng, vang vọng bên tai rất nhiều trưởng lão ở phía dưới.
Rất nhiều trưởng lão nghe thấy trong óc chấn động, hoảng hốt thất thần.
Rầm…
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn sạch bọn họ ở núi cao cùng với gần 71 tòa cự sơn.
Gió bão điên cuồng này thổi tới, cũng khiến nhiều trưởng lão cùng với Thân Tài Tuấn, Nhiếp Vân Phi lấy lại tinh thần.
“Gió này… Vì sao có thể khiến ta cảm thấy rét lạnh?”
“Không đúng, đây không phải là gió bình thường, các ngươi có phát hiện không, sau khi gió này thổi qua, linh khí… Linh khí xung quanh chúng ta trở nên nồng đậm hơn nhiều…”
“Không phải trở nên nồng đậm, là linh khí đang điên cuồng tăng lên, không! Là dãy núi này đang đoạt lấy linh khí của Đông Châu! Hội tụ linh khí tới đây!”
“Thánh Địa thành công lập ra!”
“Mức độ linh khí nồng đậm ở nơi này, chỉ hơn chứ không kém Càn Đế Đạo Tông…”
“Chuyện này khó mà nói, Càn Đế Đạo Tông đã sớm không còn ở thời kỳ đỉnh phong, Thánh Địa mới lập, đang đạt tới đỉnh phong…”
Rất nhiều trưởng lão hưng phấn nói chuyện với nhau.
…
Cùng lúc đó.
Núi Thiên Vụ, trên Vô Đạo Tông.
Trong cung điện của Sở Duyên.
Lúc này, Sở Duyên đi tới thời khắc mấu chốt, khí tức quanh người hắn rất không ổn định, một lúc bay lên, một lúc lại giảm xuống.
Rõ ràng là tới ranh giới đột phá.
Từ sau khi Sở Duyên quay về cung điện, vẫn luôn dốc lòng nghiên cứu bí tịch đạt được từ Trường Hà Tông.
Sau khi nghiên cứu có được một số kết quả.
Lập tức bắt đầu tu luyện.
Hơn hai tháng sau, dưới đánh bậy đánh bạ, vậy mà Sở Duyên như kỳ tích tu luyện đến đỉnh phong của cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
Trước mắt đang thử đột phá cảnh giới Kim Đan trung kỳ.
Chẳng qua chuyện đột phá cảnh giới Kim Đan trung kỳ, rõ ràng bị kẹt.
Nửa vời này, khiến khí tức của Sở Duyên bay lên một lát lại giảm xuống một lát, rất không ổn định.
Gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên.
Chuyện cho tới bây giờ, Sở Duyên cũng không có biện pháp nào.
Đột phá được nửa, thì không thể đột phá nữa.
Chuyện này giống như hai chân đều đã nhảy lên trên, nhảy đến giữa không trung, còn có thể rút về sao?
Không có biện pháp nữa!
Chỉ có thể liều mạng mà thôi!
Trong mắt Sở Duyên hiện lên tàn nhẫn.
Hắn phải hấp thu linh khí phạm vi lớn, đột phá cảnh giới!
Thất bại hoặc là thành công.
Chỉ có một lựa chọn.
Sở Duyên hạ quyết tâm, nghiến răng một cái định hấp thu linh khí quanh mình tiến hành đột phá.
Hắn há to miệng, chuẩn bị một chiêu nuốt trôi linh khí.
Khi Sở Duyên sắp cắn nuốt linh khí.
Bỗng nhiên trong lúc này, gió nổi mây phun.
Linh khí quanh người Sở Duyên vốn không tính là nồng đậm giống như chịu triệu hoán, chỉ trong nháy mắt, tất cả linh khí đều biến mất.
Cung điện lập tức biến thành vùng đất chân không.
Một chiêu nuốt trôi linh khí của Sở Duyên, nuốt không khí…
Rầm!
Khí tức của Sở Duyên dừng một lát, cơ thể phát ra tiếng vang thật lớn.
Đột phá thất bại!
“Con mẹ nó…”
Sở Duyên đã muốn chết tâm, con mẹ nó xảy ra chuyện gì thế.
Thời khắc mấu chốt đột phá, không còn linh khí rồi hả?