Chương 150: Nghiệt đồ
Chắc chắn là nhìn cuối cùng đệ tử như hắn ta cũng thành tài, dưới tâm trạng phức tạp, vẻ mặt mới kỳ lạ như thế.
Trương Hàn không biết rằng, sư tôn ở trước mặt hắn ta, sát tâm đang dần dâng lên.
Sở Duyên đứng đối diện, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm đệ tử này.
Nếu hiện giờ hắn thuộc cảnh giới Độ Kiếp.
Hắn nhất định sẽ tát chết tên nghiệt đồ này.
Nghiệt đồ à nghiệt đồ!
Mặt ngoài thì thành thật, sau lưng lại là lão âm hiểm!
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Luyện Khí.
Không thể làm gì được đệ tử này.
“Được! Được! Được lắm! Rất tốt.”
“Con ngàn vạn lần phải chăm chỉ tu luyện! Vi sư còn chút chuyện, đi trước đây!”
Sở Duyên nghiến răng nói mấy chữ được, sau đó xoay người rời đi.
Sợ ở lại một lát, hắn sẽ không khống chế nổi cảm xúc.
Trương Hàn ở tại chỗ sờ đầu, nhìn bóng dáng sư tôn rời đi.
Vì sao hắn ta cảm thấy giọng điệu của sư tôn có chút không thích hợp?
Sư tôn đây là đang cảm thấy vui sướng, nhưng không muốn nhìn thấy hắn ta, cho nên giọng nói mới trở nên không thích hợp sao?
Không được, không được!
Hắn ta phải khống chế tâm trạng, không thể kiêu ngạo!
Hắn ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, không thể tự cao tự đại.
Trương Hàn ngầm nói với mình, đè ép tâm tư hơi bành trướng xuống.
Hôm nay hắn ta có được thực lực cảnh giới Hóa Thần, khi lấy Trận Tâm bày trận, trận pháp đạt được pháp lực thêm vào, uy lực không thể nghi ngờ lớn hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là, có pháp lực thêm vào tâm thần, hắn ta có thể một ý niệm bố trí mấy chục trận pháp.
Đối địch với người khác, vậy thì lấy trận pháp đập bể người.
“Nhưng mà nói đi nói lại, vậy mà khí tức của sư tôn lại yếu đi không ít, nhớ rõ khi gặp mặt sư tôn, nói là cảnh giới Nguyên Anh, sau này đột nhiên biến thành cảnh giới Kim Đan, hiện giờ lại biến thành cảnh giới Luyện Khí.”
“Khí tức của sư tôn vẫn luôn giảm xuống.”
“Chẳng lẽ trước khi phi thăng, đều cần nghịch tu một lần? Đợi sư tôn nghịch tu thành phàm nhân, sẽ là lúc sư tôn phi thăng?”
“Nếu là như vậy, vậy ta cần phải nhanh chóng tu luyện hơn nữa mới được, dựa vào cảnh giới Hóa Thần, chỉ sợ còn chưa đủ tọa trấn Vô Đạo Tông.”
Trương Hàn lẩm bẩm nói.
Đối với cảnh giới trước mắt không còn vui sướng nữa.
Trái lại đối với tu hành sau này tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cố gắng tu luyện!
Kế thừa tông môn!
Trở thành chủ của tông môn ẩn thế một thế hệ mới!
Nhưng mà muốn đột phá cảnh giới kế tiếp không dễ dàng.
Cảnh giới Độ Kiếp, cảnh giới đỉnh phong này có độ khó đột phá sánh bằng cảnh giới Hóa Thần.
Chỉ dựa vào khổ tu muốn đột phá cảnh giới Độ Kiếp chỉ sợ rất khó.
Nhất định phải tìm cơ hội xuống núi rèn luyện một chút mới được.
Trương Hàn đã bắt đầu quy hoạch cho tương lai của mình…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trước mặt một phòng bếp nhỏ mới xây, có đặt một cái bàn.
Trước bàn, Sở Duyên ngồi một mình, đang há to miệng ăn đồ ăn, uống từng ly rượu.
Pháp lực của cảnh giới Luyện Khí không thể nhanh chóng tiêu hóa rượu.
Khiến mặt hắn đang đỏ không ít.
Lý Nhị Cương ở bên cạnh cẩn thận đứng, nhìn đồ ăn trên bàn, món nào hết hắn ta sẽ lập tức đi làm thêm.
Nhìn trước mắt, hẳn là tạm thời sẽ không thiếu.
Cho nên Lý Nhị Cương chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên.
Vừa nhìn chằm chằm các món ăn, vừa nhìn vẻ mặt tông chủ này.
Không biết vì sao, hắn ta cảm thấy hôm nay tông chủ xuất quan, tâm trạng có chút không đúng lắm.
Loáng thoáng có cảm giác mất mát…
Hẳn là hắn ta cảm nhận sai rồi.
Lý Nhị Cương cẩn thận suy nghĩ.
Hắn ta liên kết với uy áp đột nhiên xuất hiện ngày hôm nay, hình như là do đệ tử của Vô Đạo Tông đột phá tạo thành.
Đệ tử của Vô Đạo Tông đột phá, thân là tông chủ, sao có thể mất mát được.
Tông chủ đây là cảm xúc vui sướng đúng không?
Ừm, chắc chắn là vui sướng.
Nhìn thấy đệ tử đột phá thành tài, nên vui sướng!
Nhưng tông chủ không biết phát tiết chỗ nào, phải duy trì uy nghiêm, cho nên mới tới uống rượu.
Còn cố ý không dùng pháp lực tiêu tan rượu, trải nghiệm cảm giác say khướt.
Đây là tông môn ẩn thế…
Tông chủ đúng là người có tình.
Lý Nhị Cương thở dài một hơi, trong đầu mơ mộng một đống tình tiết vở kịch.
Ngay khi hắn ta điên cuồng mơ mộng tình tiết vở kịch.
Một giọng nói truyền tới.
“Nhị Cương, ngươi lại đây.”
Đây là giọng tông chủ.
Lý Nhị Cương giật mình sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn về phía Sở Duyên.
“Tông chủ, làm sao vậy? Có phải đồ ăn hơi nguội rồi không? Có cần ta làm nóng giúp ngươi không?”
“Ồ… Ồ… Không đúng, tông chủ sao có thể ăn đồ ăn nguội được, ta lại làm lại cho ngài!”
Lý Nhị Cương mới xoay người định đi vào phòng bếp.
“Đợi một lát, ta không phải bảo ngươi nấu đồ ăn, lại đây, ngồi trước mặt ta, tâm sự.”
Sở Duyên ngăn cản, chỉ ghế dựa đối diện hắn.
Bảo Lý Nhị Cương ngồi ở đó.
Nghe thấy những lời này.
Lý Nhị Cương không lằng nhằng, vội vàng đi tới chỗ ghế ngồi xuống.
Cơ thể hắn ta to lớn ngồi trên ghế.
Ghế dựa lập tức không chịu nổi, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Tông chủ.”
Lý Nhị Cương nhẹ giọng gọi một câu.
Sở Duyên ngồi đối diện để chén rượu trong tay xuống, khẽ gật đầu.