Chương 152: Những thứ này thực sự đều là đồ bỏ đi sao 1
Ý nghĩ của hắn vốn sai!
Sở Duyên nghĩ như vậy, thiếu chút nữa tát mình một cái.
Nếu hắn có thể sớm tỉnh ngộ.
Cũng không tới mức rơi xuống cảnh giới Luyện Khí.
Nhớ năm đó, hắn cũng là đại năng Nguyên Anh một phương.
May mắn!
May mắn tên mập mạp này nhắc nhở hắn.
Nhất thời, ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía Lý Nhị Cương dịu dàng hơn không ít.
“Nhị Cương, không sai, ý nghĩ này của ngươi rất tốt.”
“Tốt hơn bổn tọa nghĩ nhiều, ngươi muốn thưởng gì đây? Nếu bổn tọa có, nhất định cho ngươi.”
Sở Duyên tán thưởng nói.
Những lời này vừa nói ra.
Lý Nhị Cương vẫn duy trì bộ dạng ngay thẳng sửng sốt một lát, nhìn thoáng qua xung quanh.
Cuối cùng cũng nhớ tới, hiện giờ hắn ta không còn ở Trường Hà Tông, trước mặt cũng không phải đệ tử phàm tục.
Vậy mà vừa rồi hắn ta dám ăn nói như vậy trước mặt tông chủ của tông môn ẩn thế!
Sau khi lấy lại tinh thần Lý Nhị Cương bị dọa nhảy dựng lên.
“Tông, tông chủ, tôi chỉ ăn nói bậy bạ mà thôi.”
“Không nhận nổi lời khen của tông chủ, càng không dám nhận quà tông chủ ban cho!”
Lý Nhị Cương vội vàng đứng dậy nói.
“Không ngại, nghĩ tới ngươi trợ giúp bổn tọa, thì chính là có công, nói một chút xem, ngươi muốn cái gì?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
“Vậy… Tông chủ, có thể cho ta tiến vào điện Truyền Pháp nhìn trộm được không?”
Lý Nhị Cương thật cẩn thận hỏi.
Nghe thấy những lời này trái lại Sở Duyên sửng sốt một lát.
Mập mạp này muốn đến điện Truyền Pháp sao?
Điện Truyền Pháp có gì tốt, chỉ có một đống rác.
Nhưng mà hình như như vậy cũng được.
Nếu thực sự phải ban thưởng gì đó, hắn cũng không có đồ để cho.
Ngoại trừ những bí tịch của Trường Hà Tông cùng với thần kiếm vô thượng này ra, hắn không còn những thứ khác nữa.
Nhưng đừng cho mập mạp này thực sự đi tu luyện những công pháp giả đó.
Mập mạp này coi như là một nhân tài.
Nếu tu luyện công pháp giả, khiến mình tu tới chết, vậy hắn sẽ thiệt lớn.
“Ừm, vậy thì cho ngươi tiến vào điện Truyền Pháp, nhưng ngươi phải nhớ lấy.”
“Đồ bên trong điện Truyền Pháp đều là đồ bỏ đi, ngươi xem thì được, trăm ngàn lần đừng coi là thật!”
Sở Duyên khuyên bảo một câu.
“Đa tạ tông chủ!”
Lý Nhị Cương nghe thấy tông chủ đồng ý, vội vàng vui sướng đáp lại.
Chỉ nghe tông chủ đồng ý, những lời khác đều lược bỏ theo bản năng.
Sở Duyên cũng không nói gì thêm, xua tay, bảo Lý Nhị Cương rời đi, chính hắn cũng đi tới đại điện tông chủ.
Nếu biết ý nghĩ của mình sai lầm, vậy hắn phải đi suy nghĩ cẩn thận, bước kế tiếp mình nên làm như thế nào.
“Cung tiễn tông chủ!”
Lý Nhị Cương hưng phấn chắp tay, nhìn Sở Duyên rời đi.
Cuối cùng không duy trì được vẻ mặt thoải mái, trên gương mặt mập mạp lộ ra vẻ mừng như điên.
Tông chủ đồng ý cho hắn ta đến điện Truyền Pháp rồi!
Tuy lúc trước Trương Hàn từng nói, để hắn ta tới điện Truyền Pháp chọn một bộ công pháp.
Nhưng tông chủ nói thẳng cho hắn ta tới điện Truyền Pháp, không nói gì thêm chuyện hạn chế hắn ta đọc công pháp nào đấy.
Nhưng mà kỳ lạ duy nhất là, tông chủ lại nói đồ trong điện Truyền Pháp đều là đồ bỏ đi.
Chuyện này khiến Lý Nhị Cương cảm thấy rất kỳ lạ.
Lý Nhị Cương không nghĩ nhiều, đứng dậy hưng phấn chạy vào điện Truyền Pháp.
Ngay cả bát đũa trên bàn cũng không kịp thu dọn.
Một lòng chỉ muốn đến điện Truyền Pháp nhìn xem.
…
Trước điện Truyền Pháp.
Lý Nhị Cương mập mạp chạy như điên tới.
Đi tới trước điện, thật cẩn thận nhìn cung điện biểu lộ ra cổ xưa mà trang nghiêm.
Đứng trước điện, tâm tư nghiêm túc sinh ra.
“Chuyện đó đại nhân, ngươi ở trong đó không? Ta được tông chủ ban thưởng có thể vào điện Truyền Pháp, ngươi thấy thế nào?”
Lý Nhị Cương cẩn thận hỏi.
Hắn ta biết Trương Hàn thường xuyên ở trong điện Truyền Pháp.
Hắn ta muốn đi vào, cho dù thế nào cũng phải chào hỏi Trương Hàn mới được.
Giọng nói của Lý Nhị Cương vang vọng trước điện Truyền Pháp.
Nhưng không có bất cứ người nào đáp lại.
Yên tĩnh không một tiếng động…
Lý Nhị Cương im lặng một lát, thật cẩn thận nhìn trong điện, nhưng không nhìn thấy cái gì.
Chẳng lẽ Trương Hàn không ở đây?
“Đại nhân? Đại nhân ngươi không ở đây sao?”
Lý Nhị Cương không nhịn được hỏi một câu.
Vẫn không có bất cứ đáp lại gì.
Xem ra Trương Hàn thực sự không ở đây.
Vị kia mới đột phá, có lẽ bây giờ đang bế quan củng cố cảnh giới?
Lý Nhị Cương vừa nghĩ như vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lén lút lùi vào điện Truyền Pháp.
Không biết, còn tưởng hắn ta đang định trộm đồ.
Lý Nhị Cương vừa đi vào trong điện Truyền Pháp.
Liếc mắt nhìn một cái, thì thấy hàng loạt đài đá ở bên trong.
Có khoảng chín dãy đài đá giống nhau.
Mỗi dãy có khoảng chín đài đá.
Trên mỗi đài đá đều đặt một quyển bí tịch.
Toàn bộ đều có vẻ cổ điển huyền diệu.
“Điện phủ to lớn như vậy, không hổ là tông môn ẩn thế!”
Lý Nhị Cương đi vào, không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Hắn ta xoa hai tay mình lên xiêm y theo bản năng.
Vốn định đi tới trước đài đá, cầm một quyển sách lên xem.
Nhưng liếc mắt nhìn góc điện phủ, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ở trong góc đặt một đống sách lẫn lộn.
Giống như không thèm để ý tới nó.
Trong điện phủ to như vậy.
Vậy mà còn có sách tùy ý vứt trong góc?
Để ở góc, sẽ là sách gì?
Lý Nhị Cương rất tò mò, đi tới góc, cầm lấy một quyển sách trong đó.
Nhìn bìa một lát.
“Bàn về tiên trư sau khi sinh”.
Tiên trư?
Tiên trư là gì?