Chương 153: Những thứ này thực sự đều là đồ bỏ đi sao 2
Lý Nhị Cương vừa mở quyển sách ra xem.
Khi liếc mắt nhìn đầu tiên hắn ta đã biết, tiên trư này là gì.
Tiên trư này được xưng là tiên trư thời cổ, là một loại yêu thú thời Thượng Cổ truyền thừa xuống.
Loại yêu thú này vô cùng kỳ lạ, không có tính công kích, linh trí rất thấp, không khác gì heo bình thường lắm.
Chẳng qua heo bình thường đều do phàm nhân nuôi nhốt, tiên trư cổ thì do tu tiên giả nuôi nhốt.
Thịt của tiên trư cổ rất huyền diệu, ăn loại thịt heo này, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với tu hành, thậm chí một miếng thịt có thể khiến một phàm nhân lập tức tiến vào cảnh giới Luyện Khí.
Cũng chính vì loại heo này có trợ giúp quá lớn đối với giới Tu Tiên, mà bị hạn chế nào đó.
Tiên trư cổ rất khó chăm sóc, cũng khó sinh sản.
Cho đến bây giờ, tiên trư cổ vô cùng thưa thớt.
Chính vì khó sinh sản chăm sóc.
Nghe nói, chỉ có số ít đại tông môn mới có được thủ pháp chăm sóc đặc biệt của tiên heo.
Không ngờ bên trong điện Truyền Pháp của tông môn ẩn thế có thứ này!
Điều này cũng khiến Lý Nhị Cương cảm khái.
Tông môn ẩn thế không hổ là tông môn ẩn thế.
Lý Nhị Cương thật cẩn thận đặt “bàn về tiên trư sau khi sinh”.
Lại nhìn quyển sách khác.
Vừa mới nhìn, đôi mắt hắn ta không đúng lắm.
“Tông, tông chủ, những thứ này thực sự đều là đồ bỏ đi sao?”
….
Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.
Lúc này, Sở Duyên đang ngồi trên ngai vàng tông chủ, rơi vào trong trầm tư.
Hắn đang tự hỏi con đường kế tiếp của hắn.
Đến bây giờ hắn đã rơi xuống cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ đỉnh phong.
Sức chiến đấu yếu tới mức đáng thương.
Có lẽ dựa vào khổ tu có thể tới cảnh giới Trúc Cơ trong vòng một năm.
Nhưng như vậy tốc độ quá chậm.
Phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, chỉ có dựa vào nhận đồ đệ, dạy đồ đệ thành phế vật.
Nhưng bây giờ Sở Duyên muốn ổn định trước đã, chỉ nhận một đồ đệ.
Vừa tự mình tu luyện, vừa dạy đồ đệ thành phế vật.
Mà hắn sợ, nếu lại nhận hai ba đệ tử.
Một năm sau nhỡ đâu thực sự đều thành tài, thì sẽ trừ hai ba đại cảnh giới.
Hiện giờ Sở Duyên chỉ là cảnh giới Luyện Khí.
Cho dù trong một năm, tự hắn tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ.
Nhưng bị khấu trừ hai đại cảnh giới, thì chính là phàm nhân.
Sợ nhất chính là, đến lúc đó trừ ba đại cảnh giới…
Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên Sở Duyên tính toán, nếu có thể, ổn định một phát trước đã.
Tuy còn chưa nhận đồ đệ, nhưng đã có chút ủ rũ chuẩn bị sẵn tình huống thất bại, nhưng chuyện này cũng không thể trách Sở Duyên.
Hắn liên tục nhận ba đồ đệ, tất cả đều thành tài.
Nếu hắn còn không sợ gì, vậy hắn sẽ không còn gì cả.
“Ổn định đã, ổn định đã, nhận một người dạy thành phế vật, đến lúc đó có kinh nghiệm, nhìn quả bầu mà vẽ ra quả gáo là được.”
Sở Duyên im lặng định ra mục tiêu năm nay cho mình.
Trước mắt nhìn, phải đi xuống núi tìm một đệ tử thiên tài.
Không sai, Sở Duyên đã thay đổi ý nghĩ nhận đồ đệ.
Hắn dự định nhận một thiên tài.
Dạy thiên tài thành phế vật!
Nhận thiên tài mới là con đường chính xác.
Lúc này Sở Duyên đứng dậy, chuẩn bị xuống núi.
Mới bước ra nửa bước, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.
Không đúng, hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Luyện Khí…
Một cảnh giới Luyện Khí yếu tới mức đáng thương…
Bây giờ phải xuống núi kiểu gì? Bay đều không bay được.
Cho dù xuống núi, cảnh giới Luyện Khí này có ích lợi gì?
Chuyện này…
Sở Duyên trợn tròn mắt.
Cảnh giới Luyện Khí nhận đồ đệ kiểu gì đây?
Lấy cảnh giới Luyện Khí đi nhận đồ đệ, hắn nhận cái rắm.
Nhận phế vật còn có khả năng.
Nhận thiên tài sao? E rằng một hộ vệ của gia tộc người ta đứng ra, đều trâu bò hơn hắn.
Nghĩ tới cảnh tượng mình đi nhận đồ đệ, bị hộ vệ nhà người ta tát một cái đánh bay đi, Sở Duyên sợ hãi.
Không được, không được!
Nếu dựa vào mình, muốn nhận đệ tử thiên tài không được!
Sở Duyên nhất thời bất đắc dĩ.
Nếu Diệp Lạc không bị hắn đuổi xuống núi, thì tốt biết bao.
Hắn còn có thể dẫn Diệp Lạc đi cùng.
Phù…
Sở Duyên thở dài một hơi.
Nhưng đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên ánh sáng.
Không đúng.
Hắn không chỉ có một đồ đệ.
Hắn còn có Trương Hàn mà!
Trương Hàn này, tuy là lão âm hiểm, nhưng thực lực rất mạnh.
Khi hệ thống kiểm tra đo lường, đã kiểm tra đo lường ra Trương Hàn là cảnh giới Hóa Thần.
Chỉ cần có thể lừa Trương Hàn đi xuống núi với hắn, vậy chuyện nhận đồ đệ sẽ không thành vấn đề.
Hơn nữa con hàng Trương Hàn này đâm sau lưng hắn, khiến cảnh giới của hắn hạ xuống.
Bắt Trương Hàn đi cùng hắn xuống núi nhận đồ đệ, không quá đáng đúng không?
“Không sai không sai, dẫn theo Trương Hàn, vậy thì sẽ ổn định!”
“Nhưng mà muốn lừa Trương Hàn, thì phải nghĩ lời kịch mới được.”
Sở Duyên cau mày, bắt đầu suy nghĩ nên lừa Trương Hàn thế nào mới thỏa đáng nhất.
Hắn suy nghĩ chính là mất nửa ngày.
Mãi đến hoàng hôn ngày hôm sau, Sở Duyên mới nghĩ ra được đối sách.