Chương 156: Ta không có tay sao 2
Hắn ta xử lý xong chuyện Thánh Địa, thì nghĩ tới chuyện đạo lữ của tam sư đệ Tô Càn Nguyên.
Hắn ta tìm đại trưởng lão hỏi một chút.
Sau đó biết được một chuyện rất rắc rối.
Không biết đạo lữ của Tô Càn Nguyên đi theo đại trưởng lão từ khi nào…
Quan hệ phức tạp này.
Khiến Diệp Lạc cảm thấy đau đầu, không biết nên xử lý thế nào.
Đơn giản là nhân cơ hội này, dẫn theo đại trưởng lão tới Vô Đạo Tông.
Để Tô Càn Nguyên và đại trưởng lão tự mình xử lý.
Diệp Lạc cũng không biết, hai người này chạm mặt sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao Diệp Lạc đã làm ra quyết định tệ nhất.
Nếu đến lúc đó Tô Càn Nguyên đánh nhau với đại trưởng lão, thì thiên vị Tô Càn Nguyên hơn.
Dù sao đồng môn Vô Đạo Tông quan trọng hơn.
Đương nhiên nếu hai người không đánh nhau, là tốt nhất.
Dù sao một người là đồng môn, một người là trụ cột vững chắc của thế lực.
Người nào chịu tổn thương, đều không được tốt.
Nhưng mà chuyện này…
Diệp Lạc thực sự không thể xen tay vào…
Núi Thiên Vụ, trên Vô Đạo Tông.
Quảng trường đại điện.
Tô Càn Nguyên đi tới quảng trường này, vẫn là đầu trọc.
Cái đầu bóng loáng này được Địa Sát thường xuyên mài giũa, trở nên mượt mà tỏa sáng, khi ánh mặt trời chiếu xuống, rạng rỡ phát sáng, không hiểu sao thú vị bồi hồi ở bên trong.
“Sư tôn và nhị sư huynh đều đã xuống núi, trong tông tên mập kia vẫn luôn ở điện Truyền Pháp, bên trong Thần Binh Các không có ai.”
“Trái lại có thể đi vào trong Thần Binh Các nhìn xem, nghe đại sư huynh nói, bên trong đều là linh bảo, không biết thật hay giả.”
Trên mặt Tô Càn Nguyên tràn ngập vẻ hưng phấn.
Nhìn về phía Thần Binh Các.
Rất nhanh đi về phía Thần Binh Các.
Lúc trước Tô Càn Nguyên nghe nhị sư huynh Trương Hàn nói.
Thần binh trong Thần Binh Các vô cùng huyền diệu.
Nhưng Trương Hàn không được một kiện thần binh tán thành.
Tô Càn Nguyên nghĩ, nếu lão ta có thể đạt được tán thành của một thần binh trước Trương Hàn, vậy biểu cảm của nhị sư huynh Trương Hàn chắc chắn vô cùng đặc sắc.
Tô Càn Nguyên vừa tưởng tượng, vừa đi về phía Thần Binh Các.
Rất nhanh.
Tô Càn Nguyên đi tới trước Thần Binh Các.
Nhìn lầu các tràn ngập khí tức cổ xưa trước mặt.
Tô Càn Nguyên không có một chút do dự, bước chân đi vào bên trong.
Khi lão ta đi vào trong lầu các.
Đi vào lầu các, lọt vào tầm mắt là một con đường phong cách cổ xưa.
Hai bên đường là dãy đài đá hình “lõm” sừng sững.
Mùi hương kỳ lạ phả vào mặt.
Liếc mắt nhìn kỹ.
Trên mỗi đài đá đều đặt một thanh vũ khí.
Chẳng qua những vũ khí này…
Tối đen không ánh sáng.
Vô cùng bình thường.
Những thứ này là thần binh linh bảo sao?
Lão ta nhớ rõ trước đây khi ở Càn Đế Đạo Tông từng thấy hai kiện linh bảo, không quá giống những thứ trước mắt này.
Tô Càn Nguyên nhíu mày.
Đi tới con đường phong cách cổ xưa kia, đi về trước một bước, dự định xâm nhập nhìn xem.
Lão ta mới đi ra một bước, bất chợt trên đài đá phía cuối con đường, một cái búa oxi hóa đột nhiên lóe lên lục quang chói mắt.
Lục quang chiếu thẳng lên cái đầu trọc của Tô Càn Nguyên.
“Hửm? Cái búa này sẽ phát sáng sao?”
Tô Càn Nguyên nhìn cái búa chói mắt, đôi mắt sáng lên.
Rõ ràng cái búa này đã bị oxi hóa, cán búa cũng có vẻ mộc mạc cũ nát, nhưng lại tỏa ra lục quang, mà hào quang có vẻ bất phàm.
Cái búa này!
Không phải vật phàm!
Tô Càn Nguyên vội vàng chạy tới trước mặt đài đá, hai tay chà xát, muốn cầm cái búa lên nhìn xem một lát.
Bàn tay lão ta còn chưa chạm vào cái búa.
Trong búa truyền ra một giọng nói.
“Đừng động vào lão tử!”
Xôn xao…
Bàn tay Tô Càn Nguyên vươn ra cứng ngắc ở giữa không trung.
Vươn ra cũng không phải…
Lùi về cũng không được…
Vẻ mặt của lão ta lại càng kỳ lạ không thôi.
Chuyện này…
Cái búa này có thể nói chuyện sao?
Đời trước Tô Càn Nguyên vốn là tông chủ của Càn Đế Đạo Tông.
Kiến thức của lão ta hơn người bình thường nhiều.
Vũ khí của tu tiên giả chia ra làm ba loại, phàm bảo, pháp bảo, linh bảo…
Trong đó phàm bảo là không có linh tính.
Pháp bảo có được linh tính nhất định, sẽ nhận chủ, nhưng linh tính rất yếu.
Linh bảo thì khác.
Linh tính đã thành hình, người lựa chọn linh bảo, linh bảo cũng lựa chọn người.
Linh bảo có thể mắng chửi người khác…
Vậy linh tính sẽ mạnh tới mức độ nào.
Theo lão ta biết.
Hai kiện linh bảo của Càn Đế Đạo Tông, căn bản không nói được.
Mà hai kiện linh bảo của Càn Đế Đạo Tông là linh bảo hạ phẩm.
Vậy thì cái búa này…
Ít nhất là linh bảo trung phẩm, thậm chí là linh bảo thượng phẩm!
Biết được cấp bậc của cái búa này, Tô Càn Nguyên không nhịn được kích động.
Nhưng tâm tính của lão ta coi như cường đại.
Kìm nén áp chế cảm xúc, mở miệng nói với cái búa.
“Thần phủ! Xin hỏi tên đầy đủ của ngươi là gì?”
Tô Càn Nguyên cẩn thận nói.
Giọng nói của lão ta vang lên trong Thần Binh Các yên tĩnh.
Vù vù…
Cửa lầu các mở ra, từng cơn gió nhẹ thổi vào.
Trong lầu các vẫn vô cùng yên tĩnh.
Không có bất cứ âm thanh gì đáp lại Tô Càn Nguyên.
“Thần phủ? Thần phủ?”
Tô Càn Nguyên nhíu mày, lại gọi hai câu.
Nhưng mà cái búa này vẫn không có bất cứ đáp lại nào, lục quang ban đầu lóe lên cũng đã biến mất, toàn bộ đều giống như chưa từng tồn tại.