Chương 157: Búa cố ý để lộ
Rõ ràng là cái búa này mới thể hiện ra sự bất phàm.
Sao bây giờ không có phản ứng nữa?
Không có đạo lý.
Chẳng lẽ thần binh búa này không muốn để ý tới lão ta?
Tô Càn Nguyên cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.
Giống như ngoại trừ khả năng này ra, cũng không còn nguyên nhân khác.
Tô Càn Nguyên im lặng một lát, giơ tay muốn chạm vào cái búa.
Ý đồ dùng phương thức này khiến cái búa để ý tới lão ta.
Quả nhiên, khi bàn tay lão ta sắp chạm vào cái búa.
Hào quang tỏa từ trong cái búa ra, hất tay Tô Càn Nguyên đi.
“Ngươi vẫn nên xử lý xong chuyện xấu của mình đi đã! Đừng có rảnh rỗi là lượn lờ tới đây!”
Một giọng nói hơi tức giận truyền từ trong búa ra.
“Thần…”
Tô Càn Nguyên thấy cái búa đáp lại, đôi mắt sáng lên, lúc này muốn mở miệng nói chuyện.
Không đợi lão ta nói xong những lời này, bỗng nhiên đạo vận quen thuộc tràn ngập mà đến.
Đạo vận này…
Đại sư huynh!
Đại sư huynh trở lại!
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, lập tức lộ ra vui mừng.
Không đợi lão ta vui sướng quá lâu.
Đột nhiên nghĩ tới hiện giờ lão ta ở Thần Binh Các, còn trong tình huống không được sư tôn cho phép, không khỏi giật thót mình.
Nếu như bị đại sư huynh bắt được, cho dù là đầu trọc đều không có!
Nghĩ tới cảnh tượng lần trước nhị sư huynh bị đại sư huynh đánh tơi bời, vui mừng trên mặt Tô Càn Nguyên lập tức biến thành sợ hãi.
Không kịp nói thêm câu gì với cái búa.
So với linh bảo, lão ta càng sợ bị Diệp Lạc đánh hơn.
Nhớ tới phi kiếm đầy trời, Tô Càn Nguyên cảm thấy đó là sợ hãi cả đời.
Nghĩ vậy, Tô Càn Nguyên cảm thấy linh bảo không thơm, vội vàng xoay người chạy ra ngoài điện, sợ bị Diệp Lạc phát hiện lão ta đang ở Thần Binh Các.
…
Tô Càn Nguyên rời đi.
Trong Thần Binh Các đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.
Vũ khí trên đài đá giống như sống lại, tỏa ra đủ loại quang mang.
Hào quang mới xuất hiện, uy áp khó có thể tưởng tượng hàng lâm lầu các.
Sau khi những hào quang này xuất hiện, nhanh chóng đan xen vào nhau, giống như đang nói gì đó với nhau.
Nếu lúc này có người đi vào lầu các, dung nhập vào trong hào quang, có thể nghe thấy âm thanh chúng nó nói chuyện với nhau.
“Không phải, cái búa, ngươi rảnh rỗi quản nhiều quá đấy? Trong chúng ta cùi bắp nhất là ngươi, cả ngày để lộ cũng là ngươi!”
“Đúng vậy, búa, không phải bọn ta nói ngươi, ở chung nhiều năm như vậy, sao không phát hiện vậy mà ngươi thích nói chuyện như thế?”
“Ta không để lộ các ngươi, sao các ngươi có cơ hội nhận chủ? Các ngươi không nhận chủ, sao thứ tự của ta tăng lên? Ngươi xem, Vô Tẫn Kiếm Hồ biến mất, chẳng lẽ thứ hạng của ta không tăng lên?”
Chúng linh bảo: “…”
…
Vô Đạo Tông, quảng trường đại điện.
Lúc này, Diệp Lạc đang đứng ở trên quảng trường.
Cúi đầu nhìn vùng đất ngày xưa mình ngộ đạo, cảm khái.
Sau lưng hắn ta, đại trưởng lão đang thật cẩn thận đứng, thường ngẩng đầu đánh giá tông môn ẩn thế trong truyền thuyết.
Trong tầm mắt lão ta, điện phủ kia tràn ngập huyền diệu, giống như đang tản ra lực hấp dẫn.
Giống như chỉ cần lão ta đi vào trong điện đường đó, thì có thể đạt được cơ duyên rất lớn.
Đương nhiên.
Đây là hiệu quả tâm lý của đại trưởng lão.
Bốn chữ tông môn ẩn thế này, đã để lại hình tượng vô cùng huy hoàng trong lòng lão ta.
Theo đại trưởng lão, một cây cỏ trong Vô Đạo Tông chỉ sợ đều là tiên thảo…
Diệp Lạc không biết chuyện này.
Nếu Diệp Lạc biết, có lẽ sẽ chết vì cười.
Vô Đạo Tông chỉ mở hai tòa điện đường.
Tất cả những tòa khác đều ở trạng thái đóng cửa, không có nhiều thứ như vậy.
Hai người đều ôm tâm tư khác nhau, đứng trên quảng trường đại điện.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên một giọng nói kích động truyền từ ngoài quảng trường tới.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh thực sự là huynh!”
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên vội vàng chạy từ đằng xa tới.
Một bước là trăm mét.
Không có pháp lực dao động,
Rõ ràng cho thấy dựa vào lực lượng của cơ thể để tiến hành chạy tới.
Nhưng dựa vào lực lượng cơ thể, vẫn nhanh như cũ.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Càn Nguyên đã đi tới sân rộng trong đại điện, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Lạc, biểu cảm vô cùng sung sướng.
“Đại sư huynh! Thực sự là huynh, huynh đã trở về!”
Tô Càn Nguyên đánh giá Diệp Lạc từ trên xuống dưới, vui sướng nói.
“Ừm, trở về gặp sư tôn một lát, đúng rồi, sư tôn đâu?”
Trên mặt Diệp Lạc lộ ra tươi cười, hỏi.
“Hả? Đại sư huynh là tới gặp sư tôn sao? Hơn hai canh giờ trước, sư tôn đã dẫn theo nhị sư huynh cùng nhau xuống núi rồi.”
Tô Càn Nguyên không khỏi mở miệng nói.
“Hả? Sư tôn dẫn lão nhị xuống núi rồi hả?”
Diệp Lạc sửng sốt, có chút không ngờ tới.
Ý của hắn ta vốn là tới bái kiến sư tôn, nói về tình hình của hắn ta ở bên ngoài cho sư tôn nghe.
Nhưng không ngờ tới, vậy mà sư tôn đã xuống núi.
Còn dẫn theo Trương Hàn đi xuống núi cùng.
Một khi đã như vậy, vậy hắn ta cũng không có biện pháp nào…