Chương 161: Đạm Đài Lạc Tuyết
Khoảng một nén nhang qua đi.
Chưởng quầy vỗ bàn, đứng dậy.
“Tông chủ, ta nghĩ ra rồi, ta nhớ rõ bên thành Kinh Minh, có một thiên tài người mang Địa Linh Căn, từ nhỏ thông minh, có danh xưng thần đồng ở bên ngoài, hiện giờ mới trưởng thành, hẳn là chưa có tông môn nào nhận!”
“Tin tức này ta cũng là nghe mấy thương nhân nói mới biết được, có lẽ không phải tin tức giả.”
Chưởng quầy luôn miệng nói.
“Hả? Người này tên là gì?”
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên.
Quả nhiên có tin tức về thiên tài?
Hắn có cơ hội lật bàn rồi!
“Họ Diệp, tên một chữ Lăng, ở thành Kinh Minh, là con thứ ba của gia chủ nhà họ Diệp ở thành Kinh Minh.”
Chưởng quầy đáp.
Phụt!
Nghe đối phương họ Diệp, thiếu chút nữa Sở Duyên phun ra máu tươi.
Nhận cái lông.
Thông qua chuyện Diệp Lạc, hắn không có khả năng nhận họ Diệp làm đồ đệ.
Cho dù là thiên tài, mà không phải phế vật.
Họ Diệp.
Họ Trương.
Họ Tô.
Ba họ này đều bị hắn cho vào sổ đen.
Đánh chết cũng không có khả năng nhận người của ba họ này làm đồ đệ.
Họ của ba người này, hắn luôn cảm thấy đều có vòng sáng của nhân vật chính, thiên mệnh chi tử, số mệnh vô song.
“Còn có người khác không?”
Sở Duyên bất đắc dĩ nói.
“Người khác sao? Để ta nghĩ một lát…”
Chưởng quầy nhíu mày, cố gắng suy nghĩ.
Không nghĩ quá nhiều.
Chỉ cho rằng Sở Duyên bất mãn với thiên phú của Diệp Lăng này.
Địa Linh Căn còn không hài lòng…
Vậy ít nhất phải là thiên tài Thiên Linh Căn mới được sao?
Thiên Linh Căn có khả năng còn chưa được.
Phải có được thiên phú loại đặc biệt cộng thêm Thiên Linh Căn, có lẽ mới khiến vị này hài lòng.
Thiên tài như vậy, còn chưa bị tông môn khác nhận mất…
Có chút hiếm có.
Khoảng chừng rất lâu sau.
Trong đầu chưởng quầy lóe lên ánh sáng, nghĩ tới gì đó.
“Có, tông chủ, ở trong Hổ Hạc Quan vùng biên giới Đông Châu, có đệ tử của một gia tộc thiên phú cường đại, người mang Thiên Linh Căn, nghe nói có một đôi tuệ nhãn trời sinh, có thể nhìn thấu sơ hở của người khác!”
“Đệ tử như vậy, vốn nên được rất nhiều môn phái đòi thu nhận.”
“Nhưng mà người này vẫn không chịu gia nhập môn phái khác, chỉ là với tình hình của tông chủ, nếu đi nhận đồ đệ, người này chắc chắn sẽ lựa chọn gia nhập môn hạ của tông chủ.”
Chưởng quầy vỗ tay một cái, kích động nói.
“Họ gì?”
Sở Duyên hỏi.
“Họ kép Đạm Đài, tên Lạc Tuyết, là một người phụ nữ.”
Chưởng quầy vội vàng trả lời.
Nghe thấy thế, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Nữ đệ tử sao?
Nhận nữ đệ tử…
Hình như không tệ.
Nhận nam đệ tử, không thể chắc chắn đối phương có vòng sáng nhân vật chính, số mệnh chi tử?
Nữ đệ tử sẽ không có khả năng có vòng sáng nhân vật chính quỷ quái gì đấy.
“Đạm Đài Lạc Tuyết? Không tệ, Hổ Hạc Quan đi bên nào?”
Sở Duyên sờ cằm, mở miệng hỏi.
Nghe thấy thế, chưởng quầy nghĩ một lát mở miệng.
“Tông chủ, xin ngươi đợi một lát, đợi một lát đã.”
Sau khi nói xong, chưởng quầy đứng dậy, chạy như điên xuống dưới lầu ra ngoài.
Một lát sau.
Chưởng quầy quay trở về một lần nữa, lấy một cuốn da dê ra, đặt lên trên bàn, thở hổn hển nói: “Tông chủ, ngươi xem bản đồ này ghi lại những nơi lớn nhỏ ở Đông Châu chúng ta, tông chủ ngươi cầm lấy đi, sau này muốn đi đâu, thì có thể trực tiếp nhìn bản đồ.”
Lão ta nhìn bốn phía một lát, tìm một cái ghế, trải tấm da dê ra.
Một tấm bản đồ lập tức xuất hiện trước mặt.
Phía trên vẽ những nơi lớn nhỏ ở Đông Châu, có thành trì, có núi cao.
Chẳng qua miêu tả hình dạng thành trì núi cao đều vô cùng “đặc biệt”.
Sở Duyên ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn về phía tấm bản đồ vẽ nguệch ngoạc này.
“Bản đồ này… Sao ngũ giác là gì thế?”
Sở Duyên nghi ngờ hỏi.
“Tông chủ, đây là thành trì, sao ngũ giác đại biểu cho thành trì.”
Chưởng quầy đáp.
“Vậy hình tam giác là gì?”
“Đây là núi cao.”
“Điểm đỏ thêm phía trên hình tam giác là gì?”
“Đây là tông môn cửu phẩm trong núi cao.”
“Hai điểm đỏ thì sao?”
“Tông môn bát phẩm…”
“Năng lực vẽ này của ngươi đỉnh quá đấy.”
“Cảm ơn tông chủ khích lệ!”
“…”
…
Khách điếm Tiên Túy, tầng ba.
Lúc này, chưởng quầy đang đứng trước cửa sổ, bưng một ly trà trong tay, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Sở Duyên đạt được tin tức xong, thì cầm theo bản đồ, cùng Trương Hàn rời đi…
Chưởng quầy đang lưu luyến nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn hướng Sở Duyên rời đi.
“Nước trà nguội rồi…”
“Nhớ tông chủ 17 phút 21 giây.”
Chưởng quầy thở dài một hơi, đặt chén trà đã nguội lên trên bàn.
Lão ta thực sự muốn mở chi nhánh dưới chân núi tông môn của Sở Duyên.
Nhưng mà Sở Duyên vẫn luôn không mở miệng nói.
Kết quả là, chỉ có thể lẳng lặng đợi Sở Duyên lại mời lão ta.
Nhưng làm thế nào cũng không đợi được nữa.
Lão ta vô cùng hối hận với những quyết định lúc trước của mình.
Nếu lúc trước thái độ của lão ta không kiên quyết như vậy.
Nếu lúc trước lão ta không cầm đao kề vào cổ mình.
Như vậy hiện giờ, chỉ sợ lão ta đã mở tiệm dưới chân núi tông môn ẩn thế.
Dựa vào tông môn ẩn thế, quả thực là vô địch…
Đáng tiếc không có nếu…
Vẻ mặt chưởng quầy lập tức trở nên u ám.
May mà Sở Duyên không quên lão ta.
Vẫn luôn tới đây một chuyến.
Tuy tới đây đều có chuyện, bình thường không có việc gì sẽ không tới, nhưng cho dù như vậy lão ta vẫn rất vui.
“Không biết lần tiếp theo tông chủ tới, là khi nào đây.”
Chưởng quầy thở dài một lần nữa.