Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 160: Đổi mới khách điếm 2

Chương 160: Đổi mới khách điếm 2
Dù ít dù nhiều hắn ta sẽ mang theo chút cao cao tại thượng đối mặt với phàm tục, thậm chí còn chẳng muốn tiếp xúc với phàm tục.
Có lẽ sư tôn như vậy, mới là luyện tâm chân chính ở hồng trần…
Trương Hàn có vẻ đăm chiêu.
Rất nhanh, chưởng quầy chạy từ trên lầu xuống.
Sau khi nhìn thấy Sở Duyên, lập tức mừng rỡ như điên, bảo Sở Duyên đi lên tầng ba.
Sở Duyên cũng không nói gì thêm, dẫn theo Trương Hàn đi lên tầng ba.
Tiến vào tầng ba.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Sở Duyên cũng hơi kinh ngạc một chút.
Tầng ba khách điếm càng rộng hơn, nhưng chỉ có một cái bàn đặt ở giữa, cái bàn rất to, còn hình tròn, khác với những cái bàn hình vuông ở phía dưới.
Trên bàn có một mảnh vải che màu vàng rất tiên diễm, càng thêm vài phần phong vị.
Tầng ba này loáng thoáng có chút phong cách thời cổ.
Chưởng quầy này tạo ra tầng ba như thế, e rằng tốn rất nhiều tiền.
“Chưởng quầy, đã lâu không gặp, ngươi đây là phát tài à? Sửa khách điếm thành ra như vậy.”
Đi vào tầng ba Sở Duyên lộ ra tươi cười.
“Không có không có! Đâu có phát tài gì, khiến khách điếm xuất hiện thêm tầng ba như thế, không phải dùng để nghênh đón tông chủ ngươi sao? Tầng ba chỉ khi tông chủ ngươi tới mới mở ra, thông thường không có người tới, cho dù là ta cũng chỉ tới đây tính sổ sách mà thôi.”
Chưởng quầy cười nịnh nọt, nói.
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Một là xưng hô của chưởng quầy thay đổi, hắn nhớ rõ trước đây chưởng quầy gọi hắn là “lão đại”.
Bây giờ đổi thành tông chủ.
Hai là chưởng quầy càng ngày càng lộ ra bộ dạng chó liếm nên cảm thấy ngạc nhiên.
Vậy mà vì hắn xây thêm tầng ba? Như vậy quá liếm rồi, hắn nhớ rõ trước đây chưởng quầy kề đao vào cổ cũng không chịu nhả ra mà.
Vậy mà bây giờ biến thành như thế.
Thôi bỏ đi, quản chuyện này làm gì.
Hắn tới nơi này, không phải vì để ý những chuyện đó.
“Được rồi, chưởng quầy, lần này ta tới, là có chuyện cần tìm ngươi.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Tông chủ ngươi có chuyện gì? Xin đợi một lát, xin đợi một lát, tông chủ, ta bảo người đưa mấy món lên trước, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Chưởng quầy vội vàng dặn dò tiểu nhị đi chuẩn bị đồ.
Lão ta nói xong, giống như thấy động tác của tiểu nhị quá chậm.
Dứt khoát bảo tiểu nhị hầu hạ Sở Duyên, sau đó bảo Sở Duyên ngồi trước, mình thì chạy tới phòng bếp bận rộn.
Giống như tốc độ quá chậm, là bất kính với Sở Duyên.
Chuyện này khiến Sở Duyên nhìn mà sửng sốt, nghĩ chưởng quầy đã thay đổi…

Khách điếm Tiên Túy, tầng ba.
Nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt, Sở Duyên không biết nói gì cho phải.
Nói thật, lần này hắn tới thực sự không phải tới ăn gì đó.
Đơn thuần là tới hỏi thăm tin tức.
Không ngờ tới chưởng quầy này nhiệt tình như vậy.
“Tông chủ, ngươi mau ăn đi, có phải những món ăn này không hợp khẩu vị của ngươi hay không?”
Chưởng quầy thấy Sở Duyên chậm chạp không chịu động đũa, không khỏi mở miệng thúc giục.
“Những thứ này nói sau, chưởng quầy, lần này ta tới tìm ngươi, không phải vì chuyện ăn uống, ta có chuyện cần hỏi thăm ngươi một chút.”
Sở Duyên lắc đầu, bỏ đũa xuống.
Không có tâm tư ăn uống.
Nói đùa, hiện giờ hắn đã thành cảnh giới Luyện Khí, có quỷ tâm tư vui chơi giải trí.
Không giải quyết chuyện đồ đệ, hắn đi ngủ đều ngủ bất tỉnh.
“Chưởng quầy, mục đích ta tới lần này, là muốn hỏi thăm ngươi một số tin tức, còn là tin tức gì, có lẽ ngươi biết.”
Đôi mắt Sở Duyên sáng rực nhìn chằm chằm chưởng quầy, mở miệng nói.
Những lời này vang lên, vẻ mặt chưởng quầy đờ đẫn một lát.
Nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại.
Liên tưởng tới trước đây vị này tìm lão ta tìm hiểu tin tức.
Lập tức hiểu rõ.
“Tông chủ muốn biết tin về phế vật đúng không?”
“Chuyện này ta biết một chút, nghe nói bên thành Thanh Sơn hoàng triều Đại Chu, có một tên phế vật, rõ ràng là Thiên Linh Căn, nhưng không biết vì sao không thể hấp thu linh khí, thanh danh phế vật truyền xa…”
“Còn có bên thành Long Minh, có một phế vật, người mang Lôi Linh Căn, nhưng sau khi tu luyện linh khí luôn tiêu tán, không thể bảo tồn, cũng là phế vật rất nổi tiếng…”
Chưởng quầy chậm rãi mở miệng nói.
Nhận phế vật sao?
Tha cho ta đi.
Nếu lại nhận phế vật, sợ rằng ta ngay cả phàm nhân cũng không phải.
Sở Duyên rùng mình một cái, lắc đầu từ chối.
“Không phải, không phải, chưởng quầy.”
“Lần này ta tới, không phải muốn nghe ngóng tin tức về phế vật, mà muốn nghe tin tức về thiên tài.”
“Ngươi biết ở đâu có thiên tài không? Ví dụ như lúc trước ngươi nói, thiên tài họ Thành, họ Lâm gì đó.”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Lần trước ta nói với tông chủ… Ồ ồ, là Lâm Phàm đúng không? Người kia bị người của môn phái khác lấy đi rồi, tông chủ muốn biết tin về thiên tài, để ta nghĩ một lát trước đã.”
Chưởng quầy cau mày, giống như đang cố gắng suy nghĩ.
Trương Hàn ở bên cạnh thấy cảnh này, có chút nghi ngờ, nhưng nhìn sư tôn nhà mình một lát, vẫn không mở miệng nói gì, lẳng lặng ngồi một bên.
Sở Duyên cũng không nói thêm gì, yên lặng chờ đợi chưởng quầy nói chuyện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất