Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 163: Giúp con biến thành phế vật 2

Chương 163: Giúp con biến thành phế vật 2
Khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng mê mang.
Không biết đệ tử này của hắn, rốt cuộc hiểu cái gì.
Nhưng bộ dạng này của Trương Hàn, Sở Duyên đúng là giảm không ít công phu, không cần lừa gạt gì nữa.
Hai người liên tục chạy đi.
Cuối cùng tốn mất ba ngày rưỡi, tới gần khu vực Hổ Hạc Quan.
Sau khi tới gần khu vực Hổ Hạc Quan.
Sở Duyên có chút sững sờ.
Bởi vì khu vực này, không phồn vinh hoặc yên tĩnh giống như thành trì trong Đông Châu.
Vùng này vô cùng hỗn loạn.
Phần lớn cây cối ở xung quanh đều vắt ngang, mà xung quanh có không ít dân chúng quần áo tả tơi đang đi bộ, giống như xảy ra tai nạn gì đó…
Đây là xảy ra chuyện gì thế?
Sở Duyên liếc mắt nhìn Trương Hàn một cái, đều có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ đã xảy ra chiến tranh trong phàm tục?
Sở Duyên vốn định tự mình đi xuống hỏi dân chúng này một chút.
Nhưng Trương Hàn lại nhanh hơn hắn một bước.
“Chuyện này không cần sư tôn quan tâm.”
“Mong sư tôn đợi một lát, để đệ tử tiến vào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì!”
Sau khi nói xong, bóng dáng Trương Hàn hóa thành lưu quang, bay xuống phía dưới, tốc độ rất nhanh.
Dù sao Sở Duyên hoàn toàn không thấy rõ động tác của Trương Hàn.
Cảnh tượng này Sở Duyên nhìn rất quen mắt.
Đây là thực lực.
Thực lực khiến hắn cảm thấy quen mắt.
Nhớ năm đó, hắn cũng là cường giả cảnh giới Nguyên Anh…
Sở Duyên đứng trên pháp trận trên mặt lộ ra vẻ thổn thức.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy hồi ức cảnh giới…
Hắn đã lâu rồi không cảm nhận được cảnh giới kia.
Phù…
Không được!
Đợi ở cảnh giới Luyện Khí này, thực sự quá mệt mỏi.
Nhất định phải dạy đồ đệ thành phế vật, trở lại cảnh giới Nguyên Anh một lần nữa, sau đó lại tăng lên trên!
Đệ tử lần này, Đạm Đài Lạc Tuyết.
Hắn nhất định phải dạy thành phế vật!
Phế vật hắn dạy không thành phế, bởi vì vốn đã phế vật, không có không gian hạn cuối, chỉ có không gian bay lên.
Một thiên tài, nếu hắn dạy không phế, vậy hắn đừng lăn lộn nữa, trở về chăn heo đi.
Sở Duyên hít sâu một hơi, bắt đầu cẩn thận suy tính bây giờ nên dạy đồ đệ thành phế vật kiểu gì.
Tóm lại, cho dù thế nào, lần này tuyệt đối không thể thất bại.
Lần này còn thất bại, vậy hắn…
Còn cắm cờ làm gì?
Coi như hết.
Sở Duyên nghĩ tới mình không ngừng cắm cờ, không ngừng bị vả mặt.
Nghĩ một lát, vẫn từ bỏ.
Không thể như vậy được nữa.
Một lát sau, Trương Hàn quay trở về, gặp mặt Sở Duyên.
“Sư tôn, đệ tử đã điều tra rõ ràng, lúc trước bên Vân Châu xảy ra chuyện yêu thú náo động, lan tới gần Hổ Hạc Quan ở biên cảnh Đông Châu.”
“Những dân chúng này đều vì tị nạn mà chuyển tới nơi khác.”
Trương Hàn đứng trên không, vô cùng nho nhã chắp tay nói.
Yêu thú sao?
Sở Duyên vẫn biết về thứ này một chút.
Mãnh thú sinh ra linh trí, thì gọi là “yêu”.
Nhưng sau khi sinh ra linh trí, theo lực lượng tăng lên, “yêu” rất dễ đi lạc, đánh mất linh trí, rơi vào trong cuồng bạo.
Chuyện này giống như Thiên Đạo trừng phạt “yêu”.
Mà yêu đánh mất lý trí, thì xưng là “yêu thú”.
Yêu thú náo động, ở thế giới này, không hề nghi ngờ là một tai nạn.
“Vậy theo ý Hàn Nhi, chuyện này nên làm thế nào đây?”
Sở Duyên không biết nên làm gì với yêu thú đang náo động, chỉ có thể cho Trương Hàn quyết định.
Hắn còn phải đến Hổ Hạc Quan nhận đồ đệ, không thể gặp phải chuyện này thì xám xịt trở về.
“Sư tôn, đệ tử cảm thấy nếu chúng ta đụng phải, thì thuận tay giải quyết chuyện này, dù sao đối với sư tôn và đệ tử mà nói, chỉ là nhấc tay chi lao.”
Trương Hàn nghiêm túc nói.
“Giải quyết chuyện này sao? Không sai, người của giới Tu Tiên, đụng phải chuyện cấp bậc này, có thể giải quyết đương nhiên phải giải quyết, coi như thay trời hành đạo, Hàn Nhi con nghĩ như vậy rất không tệ.”
Sở Duyên gật đầu.
Ngay sau đó hắn đang định nói, bảo Trương Hàn đi xử lý những yêu thú này.
Dù sao Trương Hàn là cảnh giới Hóa Thần, mới có thể giải quyết.
Hắn đang muốn nhìn xem yêu thú trông như thế nào.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục mở miệng.
Trương Hàn đột nhiên chắp tay nói: “Sư tôn nói như vậy, đương nhiên là đệ tử phải giải quyết chuyện này, mong sư tôn tìm một vị trí nghỉ tạm một lát, đệ tử sẽ đi giải quyết chuyện này!”
Giọng nói vừa ngừng, bóng dáng Trương Hàn biến mất một lần nữa.
Tới đi vội vàng…
Sở Duyên đứng trên không trung lập tức trợn tròn mắt.
Ta là muốn ngươi dẫn ta đi cùng.
Sao ngươi lại đi một mình.
Ngươi đi, ta làm sao bây giờ?
Sở Duyên cúi đầu nhìn pháp trận dưới chân mình.
Nhất thời cảm thấy pháp trận không an toàn.
Con mẹ nó đồ đệ của hắn đã chạy.
Nếu trận pháp này tự biến mất.
Vậy hắn ngã xuống…
Sở Duyên nhìn kỹ.
Độ cao này.
Cảnh giới Luyện Khí ngã xuống, cửu tử nhất sinh.
Sống sót, cũng sẽ gãy tay gãy chân.
Không được!
Tiếp tục bay, e rằng pháp trận này vừa biến mất, hắn sẽ chết.
Lúc này Sở Duyên khống chế pháp trận, bay xuống mặt đất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất