Chương 164: Rồng
Khi hắn hạ xuống, pháp trận dưới chân lập tức hóa thành quang mang, biến mất ngay tại chỗ.
“Trận pháp này cứ thế không còn sao? Là đụng phải mặt đất mới không có, hay vì nguyên nhân khác?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, lập tức nhanh chóng hoàn hồn.
Nhìn bốn phía quanh mình.
Một vùng rừng rậm mênh mông.
Cây cối ở nơi này không giống như lúc trước nhìn thấy, bị chẻ ngang.
Những cây cối trước mắt này xem như tươi tốt.
Rất rõ ràng, là một vùng rừng rậm không có vết chân.
Sở Duyên nâng bước, vừa định đi xác nhận xem mình đang ở nơi nào.
Hắn mới bước ra một bước.
Bất chợt trong bầu trời, một âm thanh truyền tới.
Rống!
Âm thanh này giống như tiếng trâu rống, lại giống như hổ gầm, tràn ngập loại bá đạo, giống như vương giả ở trên chín tầng trời gầm thét.
Sở Duyên bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.
Chỉ thấy trên không trung chỗ hắn ban đầu, gió nổi mây phùn, loáng thoáng thấy được một cự vật rất to xuyên qua tầng mây, khi thì hiện khi thì ẩn, muôn vàn biến hóa.
Đây là…
Rồng?
Sở Duyên rung động nhìn trời không.
Thế giới này thực sự có rồng sao?
Nói thật, hắn vẫn luôn không biết có rồng tồn tại.
Hắn chỉ biết rằng, trong đại lục Thần Hành này có yêu tồn tại.
Nhưng hắn không biết có rồng tồn tại.
Chuyện này không thể trách được hắn, loại sinh vật như rồng, ở trong tiềm thức của hắn chính là truyền thuyết, sinh vật không tồn tại.
Lần đầu tiên nhìn thấy rồng, nói không rung động là không có khả năng.
Trong lúc Sở Duyên ngây người, dị tượng trên bầu trời đã biến mất.
Rõ ràng “rồng” trên bầu trời đã biến mất.
Điều này khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nói thật.
Nếu bây giờ hắn có tu vi cảnh giới Nguyên Anh.
Chắc chắn sẽ đi lên xem “rồng” trông như thế nào.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Luyện Khí…
Nghĩ lại bỏ đi.
Nhưng nói đi nói lại.
Cho dù hắn thực sự còn tu vi cảnh giới Nguyên Anh.
Có thể bay lên trời nhìn rồng sao?
Có khả năng bị một đuôi quật chết hay không?
Sở Duyên nghĩ như vậy, không khỏi rùng mình một cái.
Xác định con rồng khổng lồ trên bầu trời biến mất, hắn không do dự nữa, vận chuyển pháp lực không nhiều của cảnh giới Luyện Khí, bay vút về phía rừng rậm ở phía trước…
…
Trong khu vực Đông Châu.
Bóng đêm như mực.
Ở trên không trung biên cảnh Đông Châu.
Một con Thương Long vạn trượng bay trên bầu trời, xuyên qua giữa tầng mây.
Những chỗ mà Thương Long đi qua, gió thổi mây tuôn, chỗ nó dừng lại, sấm sét vang dội, mưa to như trút nước.
Thương Long chi uy, bày ra rõ ràng.
Rống!
Chỉ thấy Thương Long vạn trượng này gầm thét ra tiếng.
Long ngâm giống như trâu rống lại giống như hổ gầm, biến đổi thất thường, tràn ngập uy nghiêm vô thượng.
Thương Long bay không biết được bao xa, thì dừng lại ở gần Hổ Hạc Quan.
Một tia bạch quang xuất hiện.
Thương Long hóa thành một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu đen, đứng trên không trung.
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn trong khu rừng vùng Hổ Hạc Quan.
Trong đôi mắt mơ hồ lóe lên long ảnh.
“Chính là nơi này, tìm kiếm trăm năm, cuối cùng cũng chiếm được vị trí.”
“Chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân rơi ở trong này, hiện giờ khí cơ che giấu chí bảo chưa biến mất hoàn toàn, có lẽ không có người khác lấy đi chí bảo.”
“Vẫn nên nhanh chóng lấy chí bảo đi thì hơn, dù sao nơi này cũng là Đông Châu, theo lời đồn có tông môn ẩn thế truyền thừa 300 vạn năm xuất thế, trấn áp Đông Châu, dựa vào thù hận của nhân tộc đối với yêu tộc, nếu như biết rõ bổn tọa giá lâm, khó tránh khỏi tông môn ẩn thế này sẽ ra tay.”
Người đàn ông trung niên lẩm bẩm nói.
Giọng nói vừa ngừng.
Lão ta phóng xuống khu rừng phía dưới, động tác nhanh chóng, cùng với long ảnh đi theo.
…
Cùng lúc đó, vùng Hổ Hạc Quan, sâu trong một khu rừng, một tòa miếu cổ không có người biết đứng sừng sững.
Xung quanh miếu cổ đã quấn đầy dây mây, vách tường tràn ngập rêu xanh, giống như có lịch sử lâu đời.
Lúc này, Sở Duyên đứng trước miếu cổ này.
Thở hổn hển.
Trong lòng điên cuồng châm chọc cảnh giới Luyện Khí đúng là ít pháp lực.
Hắn dùng “Tật Phong Thân Pháp” chạy một canh giờ, vốn có thể đi ra khu rừng này.
Không nghĩ tới không ra ngoài được.
Trái lại hao hết toàn bộ pháp lực.
May mà trước khi trời tối, hắn tìm được miếu cổ này.
Sở Duyên cũng không biết sau khi trời tối đen, khu rừng rậm này có yêu thú gì đó nhảy ra ngoài hay không.
Nếu là yêu thú, hắn không thể đánh lại.
Tìm được miếu cổ này, ít nhất cũng có thể che chở.
“Trương Hàn này, cũng không biết chạy đi đâu mất.”
Sở Duyên thở dài một hơi, đi tới miếu cổ ở trước mặt.
Nhìn cửa miếu cổ cũ nát, hắn dùng lực đẩy ra.
Kẽo kẹt…
Âm thanh chói tai truyền ra.
Cửa miếu cổ được đẩy ra.
Một tầng tro bụi rơi xuống.
Nếu không phải Sở Duyên lùi về sau nhanh, có lẽ những tro bụi này đã phủ kín Sở Duyên.
“Đây là bao nhiêu năm lịch sử rồi hả? Tro bụi này…”
Sở Duyên nhìn tro bụi cách đó không xa, cúi đầu nhìn áo bào của mình.
Trên ống tay áo rộng một bên của áo bào dính vào không ít bụi.
Sở Duyên thấy thế rất sốt ruột, vội vàng phủi bụi.
Áo bào này rất quý giá.
Rất không dễ dàng mới phủi sạch được bụi trên ống tay áo.
Lúc này Sở Duyên mới khởi hành, đi vào trong miếu cổ.