Chương 167: Coi tiền tài như cặn bã 2
Tuy chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân ở trong miếu cổ này, nhưng có được khí cơ che giấu, không dễ dàng bị phát hiện ra.
Hơn nữa lão ta từng nghe nói, chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân có được khả năng trấn áp không gian thời gian, bất cứ pháp bảo trữ vật gì đều không thể thu vào bên trong.
Cho nên cho dù Sở Duyên trước mắt này lấy được chí bảo, cũng chỉ có thể dùng tay cầm, lão ta không có khả năng không phát hiện ra.
Nếu lão ta đoán không nhầm, chí bảo tuyệt đối còn ở trong miếu cổ này…
Còn Sở Duyên, chỉ sợ không tìm thấy chí bảo, cho nên ngồi ở đằng kia, muốn đợi lão ta tìm được chí bảo, sau đó có ý đồ cướp chí bảo.
Nhưng mà muốn cướp đồ từ tay lão ta, cũng không dễ dàng.
Ngao Dạ cười mỉa một tiếng.
Đi xung quanh điện phủ, tìm kiếm ở xung quanh.
Muốn tìm xem, có manh mối của chí bảo hay không.
Động tác này của Ngao Dạ, đương nhiên kinh động tới Sở Duyên đang gian nan ngồi thiền ở bên cạnh.
Sở Duyên nhìn bộ dạng người này, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Theo ý hắn, gia hỏa này là muốn tìm đồ đáng giá.
Nhưng nơi này là một miếu cổ cũ nát, còn có thứ gì đáng giá sao?
Ồ, nếu một cái miếu đổ nát như vậy còn có đồ gì đáng giá.
Vậy thì hắn có thể ăn sạch bụi ở trên mặt đất, ăn sạch không còn sót lại một hạt.
Sở Duyên khinh bỉ nhìn thoáng qua Ngao Dạ, dịch bàn cờ mình đang ngồi vào trong góc ngồi xuống, tiếp tục thử ngồi thiền.
Hắn không giống một số người tham tài.
Ngay cả một tòa miếu cổ cũ nát cũng muốn cướp đoạt.
Chậc chậc.
Hắn là người coi tiền tài như cặn bã!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời sáng ngời.
Sở Duyên duỗi cái lưng mỏi, chuẩn bị khởi hành, tiếp tục lên đường rời khỏi khu rừng này.
Dù sao hiện giờ, Sở Duyên không kỳ vọng con hàng bên cạnh có thể dẫn hắn ra ngoài.
Sở Duyên hơi đưa mắt nhìn, nhìn Ngao Dạ ngồi xổm trên đất cách mình không xa, đang rơi vào trong hoài nghi.
Người này, hình như nửa đêm không cướp được thứ gì đáng giá, bắt đầu ngồi xổm trên đất lẩm bẩm.
Bảo loại người thích tiền, toàn thân đầy hơi tiền dẫn đường cho hắn.
Sở Duyên không hiếm lạ!
Thực ra cũng không có gì, bởi vì Sở Duyên sợ đối phương lấy tiền mới bằng lòng dẫn đường.
Đây đúng là không hiếm lạ!
Sở Duyên hừ một tiếng, phủi mông chuẩn bị rời đi.
Hắn đứng dậy, vốn định đi thẳng ra bên ngoài.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cờ đá hắn ngồi lên cả đêm.
Bàn cờ này ngồi, thực ra còn rất thoải mái.
Mông lành lạnh.
Nếu trời rất nóng ngồi lên trên, đều không khác gì mở điều hòa.
Trái lại bàn cờ này không tệ lắm.
Mang đi mang đi.
Sở Duyên sờ cằm, trước khi đi xách bàn cờ lên, mang theo ra ngoài.
Còn Ngao Dạ ngồi xổm trên mặt đất liếc mắt nhìn Sở Duyên một cái, lại nhìn thoáng qua bàn cờ trên tay Sở Duyên, căn bản không có tâm tư phản ứng.
Trong mắt lão ta, bàn cờ kia không có bất cứ điểm nào khác thường.
Cho nên không rảnh để ý tới.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Rõ ràng là thôi diễn ra, chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân là rơi mất ở đây, không có đạo lý.”
“Người này cũng không tìm thấy di tích của Cổ Tôn đạo nhân, cho nên định rời đi sao?”
“Chẳng lẽ là thôi diễn bị lỗi?”
Ngao Dạ sinh ra hoài nghi.
Tất cả thời gian tối qua đều uổng phí rồi.
Nói không khó chịu, thì không có khả năng.
Sau khi trôi qua nửa canh giờ, Ngao Dạ đứng dậy, thở dài một hơi.
“Thôi vậy, nếu không tìm thấy, vậy thì chỉ có thể từ bỏ.”
Sau khi nói xong lão ta chuẩn bị đứng dậy, hóa thành Thương Long rời đi.
Nhưng đột nhiên sửng sốt một lát, xoay người nhìn điện phủ trong miếu cổ này.
Trong đôi mắt xuất hiện sắc lạnh.
“Ta không tìm thấy chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân, không có nghĩa là nơi này thực sự không có chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân.”
“Nhưng mà ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ có được nó.”
Bóng dáng Ngao Dạ bay ra khỏi miếu cổ, vung tay lên, lực lượng khủng bố tỏa từ người lão ta ra.
Chỉ trong nháy mắt, miếu cổ này bị phá hủy.
Ở dưới lực lượng tuyệt đối, miếu cổ này không đá vụn bay tán loạn, càng không đất rung núi chuyển, mà trực tiếp hóa thành bột mịn tiêu tán trong trời đất.
Ngao Dạ làm xong mọi chuyện, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Đúng lúc này, chỗ miếu cổ bị hủy có hai thứ hấp dẫn sự chú ý của lão ta.
Ngao Dạ cúi đầu nhìn, vẫy tay.
Hai thứ kia bay vào trong tay lão ta.
Nhìn kỹ, đây là hai lọ cờ đá, một đen một trắng.
“Hửm? Vậy mà lọ cờ này là đồ vật cấp pháp bảo, thế mà vừa rồi không phát hiện ra, không đúng… Hình như là họ Sở kia rời đi xong, cấm chế nào đó trên lọ cờ này mới biến mất, ta mới có thể phát hiện.”
“Lọ cờ này là pháp bảo, vậy bàn cờ chính là chí bảo Cổ Tôn đạo nhân để lại, một kiện chí bảo có khả năng vượt qua linh bảo!”
Ngao Dạ bùng nổ rồi.
Thần thức điên cuồng phóng thích ra, muốn tìm Sở Duyên rời đi.
Nhưng khi thần thức mới phóng thích ra, lão ta lập tức thu hồi thần thức.