Chương 168: Bàn cờ
Ngay khi lão ta phóng thích thần thức ra, lão ta nhớ tới từng gặp Sở Duyên ở đâu.
Trước đây không lâu, khi lão ta đại thọ 4000 tuổi, long tử của lão ta từng nói một tin tức cho lão ta nghe.
Tin tức đó là tin tức về tông môn ẩn thế truyền thừa 300 vạn năm ở Đông Châu.
Hơn nữa long tử kia còn lấy một bức họa cuộn tròn ra, nói là bức họa đại tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu.
Người trong bức họa kia, không phải là Sở Duyên sao?
Nếu thực sự là Sở Duyên cầm đi bàn cờ kia.
Ngao Dạ thực sự không thể làm gì được.
Không nói tới thực lực chân chính của tông chủ tông môn ẩn thế này, chỉ nói riêng tông môn truyền thừa 300 vạn năm, một chút gì đó đều có thể trấn áp lão ta.
Hơn nữa nghe nói tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông Thánh Địa Đông Châu, xuất thân từ đệ tử của tông môn ẩn thế…
Đủ loại nguyên nhân, khiến Ngao Dạ không có bất cứ tâm tư đuổi theo Sở Duyên.
“Tay cầm sao trời hái nhật nguyệt, thế gian không có người như ta…”
“Hay cho Sở Duyên! Hay cho chủ của tông môn ẩn thế!”
“Ngao Dạ ta từ khi sinh ra tới nay, 4000 năm! Chưa bao giờ nếm trải thiệt thòi ở bất cứ nơi nào! Sở Duyên! Tông chủ của tông môn ẩn thế! Ngươi là người đầu tiên!”
Ngao Dạ hoảng sợ, giọng nói cũng không khống chế được, chậm rãi truyền ra ngoài.
Ngao Dạ không có bất cứ tâm tư tiếp tục ở lại.
Hóa thành một Thương Long vạn trượng, rời khỏi khu vực Đông Châu.
…
Cùng lúc đó, có hai tu sĩ đang bay ở trên không rừng rậm.
Hai tu sĩ này là người của “liên minh tu tiên giả”, ngày hôm qua biết được cường giả yêu tộc Ngao Dạ tiến vào khu vực Đông Châu.
Cho nên liên minh tu tiên giả phái hai bọn họ tới đây xem tin tức.
Hai tu sĩ này đang khống chế phi kiếm, xuyên qua trên không rừng rậm.
Tốc độ của hai tu sĩ này rất chậm, rõ ràng có chút giống mò cá.
Có lẽ người trong Đông Châu không biết tin tức về Ngao Dạ, nhưng người của liên minh tu tiên giả bọn họ biết rất rõ ràng.
Nhân vật cấp bậc vương giả trong yêu tộc, Ngao Dạ, tồn tại tới nay đã 4000 năm, thực lực cường đại khiến vô số cường giả trong nhân tộc kiêng kị.
Cũng chính vì thực lực cường đại, ở trong nhân tộc yêu tộc, Ngao Dạ có một danh xưng là Long Quân!
“Này này này, ngươi nói xem, hai ta dựa vào gần như vậy, sẽ không gặp chuyện không may đấy chứ?”
“Ngươi nghĩ gì thế, trên tin tức là nói, Long Quân kia xuất hiện ở vùng biên cảnh Đông Châu, không phải dưới vùng rừng rậm này, chẳng lẽ Long Quân còn có thể xuất hiện dưới chân chúng ta? Ha ha, nếu thực sự có thể xuất hiện dưới chân chúng ta, ta có thể biểu diễn đứng chổng ngược nuốt phi kiếm cho ngươi xem!”
Hai tu sĩ vừa trò chuyện vừa ngự kiếm phi hành.
Đúng lúc này.
Một giọng nói mênh mông cuồn cuộn truyền tới.
Nhưng mà giọng nói này thiếu chút nữa khiến tinh thần hai bọn họ bị đánh vỡ.
“Hay cho một Sở Duyên! Hay cho một tông chủ của tông môn ẩn thế…”
“Ngao Dạ ta từ khi xuất thế tới nay, 4000 năm! Chưa bao giờ nếm trải thiệt thòi ở bất cứ nơi nào! Sở Duyên! Tông chủ của tông môn ẩn thế! Ngươi là người đầu tiên…”
Hai người chưa hoàn hồn.
Ngay sau đó, một Thương Long vạn trượng bay lên trời, cùng với gió nổi mây phùn, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Hai tu sĩ căn bản không có bất cứ lực lượng phản kháng nào.
Trong lúc lơ đãng bị long uy tỏa ra đánh cho rơi xuống mặt đất.
Khoảng chừng một lúc lâu sau.
Hai tu sĩ mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn hướng Thương Long biến mất, mãi mà không thể hoàn hồn.
“Người vừa rồi… Là Long Quân Ngao Dạ sao?”
“Đúng vậy! Người đó là Long Quân Ngao Dạ! Hình như Long Quân Ngao Dạ kia nói về tông chủ của tông môn ẩn thế…”
“Sở Duyên! Đúng vậy, dựa theo lời Long Quân nói, tên này là tên của tông chủ tông môn ẩn thế!”
“Không phải hỏi ngươi cái này, không nghe rõ sao, vừa rồi rốt cuộc Long Quân đã nói gì?”
“Hình như nói, tông chủ của tông môn ẩn thế, khiến Long Quân chịu thiệt thòi?”
“Là như vậy sao? Không phải tông chủ của tông môn ẩn thế đánh bại Long Quân đấy chứ?”
“…”
…
Trong khu vực Đông Châu, bầu trời quang đãng.
Lúc này, trong liên minh tu tiên giả phân bộ Đông Châu.
Một cuộc họp đang được triển khai.
Trong liên minh tu tiên giả phân bộ Đông Châu có mười mấy nhân viên cấp cao vì chuyện yêu tộc Long Quân Ngao Dạ xông vào biên cảnh Đông Châu mà cảm thấy buồn rầu.
Đó là vương giả yêu tộc một phương.
Trong khu vực Đông Châu căn bản không có nhiều người có thể quản chế.
Liên minh tu tiên giả phân bộ Đông Châu căn bản không có người có thể đối kháng.
Theo lý mà nói, lúc này liên minh tu tiên giả phân bộ Đông Châu có thể xin Thánh Địa Đông Châu giúp đỡ.
Nhưng chuyện khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ đã xảy ra.
Bọn họ liên lạc với Càn Đế Đạo Tông, Càn Đế Đạo Tông nói mình đã bị đánh khỏi danh sách Thánh Địa, không tính là Thánh Địa, mặc kệ việc này.
Nếu là như vậy, đương nhiên là bọn họ liên lạc với Thái Nhất Kiếm Tông Thánh Địa mới rồi.
Nhưng bọn họ liên lạc với Thái Nhất Kiếm Tông, Thái Nhất Kiếm Tông người ta trực tiếp nói, tông môn còn chưa xây dựng xong, Thánh Địa hay không Thánh Địa cái gì, hơn nữa tông chủ không ở đây, việc này mặc kệ.