Chương 172: Đạm Đài Lạc Tuyết bái sư 1
Trương Hàn kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hoàn hồn.
“Đệ tử đã rõ.”
Trương Hàn hành lễ trả lời.
“Ừm, nhưng nhớ đừng quá mức, nhà Đàm Đài này coi như là gia tộc của sư muội tương lai con.”
Sở Duyên lại mở miệng dặn dò.
“Dạ, sư tôn.”
Trương Hàn gật đầu đồng ý.
Hai người không nói nữa, đứng trước cửa đợi.
Chẳng qua Sở Duyên không chú ý tới, Trương Hàn đứng sau lưng hắn, đôi mắt đều đã lóe sáng.
Tuy không biết vì sao sư tôn muốn hắn ta phóng thích uy áp trong tình huống không đúng, nhưng mà hắn ta nhìn ra được, sư tôn là quyết tâm muốn nhận đồ đệ.
Nói cách khác, hắn ta sắp có một sư muội.
Tứ sư muội!
Đợi sư muội nhập môn, hắn ta là nhị sư huynh, tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, chắc chắn phải trợ giúp sư muội tu hành mới đúng.
Như vậy cũng trợ giúp hắn ta ngưng tụ uy vọng!
Trương Hàn ngầm nghĩ.
Kẽo kẹt…
Đúng lúc này, cửa phủ đệ nhà Đàm Đài chậm rãi mở ra.
Một quản gia dẫn theo hai hạ nhân đi ra.
“Thượng tiên, mời đi vào, gia chủ nhà ta và tiểu thư đang tới đại đường, thượng tiên tới đại đường, thì có thể gặp gia chủ và tiểu thư nhà ta.”
“Không phải gia chủ nhà ta không muốn tự mình tới nghênh đón, mà là gia chủ mới từ tiền tuyến trở về, mùi máu tanh trên người rất nặng, chủ yếu là thay quần áo xong mới có thể gặp thượng tiên, mong thượng tiên thông cảm.”
Quản gia cung kính nói.
Sợ Sở Duyên sẽ vì gia chủ gia tộc phàm tục không tự mình tới nghênh đón mà tức giận.
“Ừm, đi, đi vào trong thôi.”
Ngay từ đầu Sở Duyên đã không để ý.
Thấy cửa đã mở, lập tức dẫn Trương Hàn đi vào.
Quản gia thấy thế, vội vàng tiến lên trước dẫn đường cho Sở Duyên.
Đám người đi ở trong phủ đệ.
Một lát sau, thì tới đại đường của phủ Đạm Đài.
Sở Duyên mới đi vào trong đại đường.
Lọt vào trong tầm mắt là một người đàn ông trung niên nhiệt tình và một người phụ nữ kinh diễm.
Người đàn ông trung niên là gia chủ Đạm Đài bước nhanh tới, muốn nghênh đón Sở Duyên và Trương Hàn.
“Hai vị thượng tiên, hai người đến rồi, ngại quá ngại quá, thực sự là vừa rồi thay quần áo, không thể tự mình ra cửa nghênh đón hai vị thượng tiên, mong hai vị thượng tiên không trách.”
“Hai vị thượng tiên, xin hỏi hai vị… Ôi, ta, ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải là trận pháp sư ở dãy núi Thanh Đằng, giết chết đám yêu thú sao?”
Gia chủ Đạm Đài vốn muốn khách sáo một chút.
Nhưng nhìn thấy Trương Hàn, lập tức nhận ra ngay.
Người này không phải trận pháp sư nhất niệm thành trận, tạo thành hơn mười đạo trận giết chết vô số yêu thú cường đại sao?
Đó là vị vô cùng cường đại đấy.
Đạm Đài Lạc Tuyết đứng bên cạnh nghe cha mình nói như vậy, cũng dời mắt nhìn Trương Hàn.
Có một chút dao động.
Đây là vị dùng trận pháp mở một con đường khác sao?
“Hả? Ngươi là thủ lĩnh quân biên phòng chống đỡ yêu thú sao? Không ngờ tới ngươi còn là gia chủ của nhà Đàm Đài.”
Trương Hàn cũng nhận ra gia chủ Đạm Đài, cười ôn hòa nói.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là ta, thượng tiên, sao ngươi lại tới đây, lúc ấy ngươi đi quá nhanh, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi giết chết đám yêu thú, thượng tiên ngươi nhanh ngồi đi.”
Gia chủ Đạm Đài vô cùng nhiệt tình, thiếu chút nữa quỳ xuống với Trương Hàn.
Trương Hàn bị nhiệt tình dọa cho sửng sốt.
Nhưng ở mặt ngoài hắn ta vẫn bày ra hình tượng nho nhã lễ độ.
“Gia chủ Đạm Đài, không cần như vậy.”
“Nào, gia chủ Đạm Đài, vị này chính là sư tôn của ta, lần này ta đi theo sư tôn ta tới Hổ Hạc Quan, nhận Đạm Đài Lạc Tuyết của quý phủ làm đồ đệ, chỉ là tình cờ thấy khu vực Hổ Hạc Quan bị yêu thú ảnh hưởng tới, sư tôn ta ra lệnh, mới đi trấn giết yêu thú.”
Trương Hàn giới thiệu sư tôn nhà mình.
“Gia chủ Đạm Đài, vị này là thiên kim của quý phủ đúng không? Không biết lệnh thiên kim có nguyện ý bái bổn tọa làm vi sư hay không?”
Sở Duyên thấy thế, lúc này đi ra.
Nhìn chằm chằm Đạm Đài Lạc Tuyết.
Trong lòng đánh giá, có nên kéo da hổ tông môn ẩn thế ra hay không.
Những lời này vang lên, gia chủ Đạm Đài cười chua xót, lão ta thực sự rất muốn con gái lão ta bái vị trước mặt làm vi sư.
Có thể dạy dỗ ra một người nhất niệm thành trận, vi sư chắc chắn không kém.
Nhưng tính tình con gái nhà lão ta, lão ta căn bản không quản được.
Ngay khi lão ta muốn khuyên nhủ Đạm Đài Lạc Tuyết.
Bên tai truyền tới một giọng nữ thanh thúy.
“Đệ tử nguyện ý bái người làm vi sư!”
Chỉ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết quỳ xuống với Sở Duyên, làm đại lễ.
Gia chủ Đạm Đài nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa bị hù chết.
Con gái nhà lão ta thông suốt rồi hả?
Con gái nhà ta bị đoạt xác ư?
Vậy mà hôm nay đổi tính.
Mặt trời không mọc từ tây đấy chứ?
Bên kia Sở Duyên cũng không nghĩ nhiều.
Nhìn thấy Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng đồng ý như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra không cần kéo da hổ tông môn ẩn thế.
Hắn thực sự sợ kéo ra, một ngày nào đó tông môn ẩn thế chân chính tìm tới cửa, vậy thì xấu hổ rồi.