Chương 171: Con đường phía trước đã bị chặn
Gia chủ Đạm Đài ngơ ngác nghe Đạm Đài Lạc Tuyết nói, vẻ mặt mê mang, chỉ thiếu hai câu “u ơ u ơ” nữa.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn thấy cảnh này, cười khẽ, giống như đã sớm dự liệu được cha sẽ như vậy.
Nàng tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm bàn cờ.
Trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Nàng muốn mở một con đường khác.
Nhưng căn bản không có bất cứ manh mối gì.
Đám tông môn tu tiên dạy bảo, đối với nàng không có bất cứ tác dụng gì.
Gia chủ Đạm Đài ở bên cạnh sửng sốt nhìn con gái, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Lão ta nhìn con gái nhà mình một lát, lại nhìn bàn cờ trên bàn đá.
“Tuyết Nhi, những lời mà con nói, cha… Cha thực sự không nghe hiểu.”
Gia chủ Đàm Đài hơi bất đắc dĩ nói.
“Nếu như nghe hiểu, cha đã không chỉ tới cảnh giới Trúc Cơ.”
Đạm Đài Lạc Tuyết đâm một nhát vào tim.
Gia chủ Đạm Đài: “…”
Lão ta cảnh giới Trúc Cơ thì làm sao?
Cảnh giới Trúc Cơ không có quyền à.
Cảnh giới Trúc Cơ thì bị trào phúng ư…
Gia chủ Đạm Đài buồn bực.
“Được rồi cha, không nói chuyện này nữa, nhà Đạm Đài chúng ta lần này bình ổn yêu thú ảnh hưởng tới, hẳn là bị thương không ít người đúng không?”
Đạm Đài Lạc Tuyết tùy ý hỏi.
“Không có, lần này thương vong rất nhỏ, chủ yếu là đám yêu thú cường đại đều bị một cường giả không biết xử lý, cho nên bọn ta chỉ kiềm chế đuôi là được.”
Gia chủ Đạm Đài lắc đầu nói.
“Cường giả không biết sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết phát hiện có chút hứng thú.
Gia chủ Đạm Đài nói tình hình cụ thể cho Đạm Đài Lạc Tuyết nghe.
Khi Đạm Đài Lạc Tuyết nghe tới một trận pháp sư không biết, chỉ trong nháy mắt thành trận, còn một hơi bố trí hơn mười trận pháp trấn giết tất cả yêu thú cường đại, đôi mắt đẹp sáng lên.
“Cha, cha không nói sai đấy chứ? Trận pháp sư một hơi bố trí hơn mười trận pháp sao?”
“Chỉ trong nháy mắt thành trận?”
Đạm Đài Lạc Tuyết vội vàng hỏi.
“Không sai, đúng là chỉ trong nháy mắt thành trận, còn một hơi bố trí hơn mười trận pháp, tuy chưa bao giờ từng thấy trận pháp sư như vậy, nhưng đúng là như thế.”
Gia chủ Đạm Đài xác nhận chuyện này là chính xác.
Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn đá nheo mắt, trên mặt lộ ra vui mừng.
Nàng biết, có thể nhiều hơn gia chủ Đạm Đài nhiều.
Sao trận pháp sư có thể một hơi bố trí hơn mười trận pháp, còn chỉ trong nháy mắt thành trận.
Chẳng lẽ có người ý thức được con đường phía trước bị đứt, bắt đầu mở con đường mới?
Lấy trận pháp mở đường sao?
Chuyện này có phải chứng minh, nàng lấy cờ mở đường, cũng khả thi hay không?
Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức tràn ngập tâm tư.
Nhưng mà, có ý nghĩ xuất hiện.
Cần phải biết rõ, nàng mới có thể hoàn thành ý nghĩ của mình…
Nhưng Đông Châu nhiều tông môn tu tiên, căn bản không có một tông môn nàng không biết…
Nếu là tông môn ẩn thế trong lời đồn ở Đông Châu có lẽ có thể làm được.
Nhưng sao tông môn ẩn thế có thể thu nhận nàng.
Ngay khi Đạm Đài Lạc Tuyết trầm tư.
Bên ngoài sân, một gia đinh chạy vào.
Thở hổn hển nói chuyện.
“Gia chủ! Bên ngoài có người muốn thăm hỏi gia chủ, nói là muốn nhận tiểu thư làm đồ đệ, hai người kia là tu sĩ, gia chủ ngươi xem làm thế nào mới tốt…”
…
Trước cửa phủ đệ nhà Đạm Đài.
Sở Duyên tay cầm bàn cờ, sau lưng là trường kiếm huyết sắc, lạnh nhạt đứng trước cửa, ánh mắt ngắm nhìn cửa phủ nhà Đạm Đài.
Giống như đang tính, nhà Đạm Đài này giàu có cỡ nào.
Hiện giờ hắn nói muốn nhận đồ đệ, không biết nhà Đạm Đài này có chịu đồng ý hay không.
Nếu không lại mượn da hổ tông môn ẩn thế kia lừa gạt một chút?
Dù sao Trương Hàn là cảnh giới Hóa Thần, nếu lừa dối một chút, có lẽ sẽ thành công.
Nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng lắm.
Lần trước hắn lừa Lý Nhị Cương đã dùng da hổ tông môn ẩn thế.
Tuy không biết vì sao Lý Nhị Cương lên núi xong, không còn đề cập tới chuyện này, nhưng da hổ này dùng nhiều, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Nếu tông môn ẩn thế thực tới tìm gây phiền phức.
Vậy hắn phải làm thế nào đây?
Nếu không cần da hổ của tông môn ẩn thế, thì nhận đồ đệ kiểu gì.
Hay là nói thẳng?
Có Trương Hàn là cảnh giới Hóa Thần, cho dù thế nào cũng biểu lộ ra cường đại của tông môn hắn.
Nghĩ vậy, Sở Duyên không khỏi nhìn thoáng qua Trương Hàn bên cạnh.
“Hàn Nhi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sư muội tương lai của con, chính là Đạm Đài Lạc Tuyết này.”
“Đợi nhận đồ đệ, nếu nhà Đạm Đài không vừa ý, con có thể bày ra chút uy áp, đã hiểu chưa?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn ở bên cạnh kinh ngạc.
Hắn ta rất muốn hỏi, sư tôn, nhà Đạm Đài này có lai lịch gì.
Tông môn ẩn thế bọn họ muốn nhận đồ đệ, còn có thể không vừa ý à?
Đối phương có điều kiện gì, vậy mà còn có thể không vừa ý.
Chẳng lẽ nhà Đàm Đài này, còn là gia tộc lánh đời gì đấy.
Làm giá cao như vậy?