Chương 176: Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế 2
Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế sao?
Đường đường là tông môn ẩn thế, ngươi lại dùng để chăn heo, nuôi gà, làm đồ ăn sao?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng bảng Phong Vân Đông Châu đều phải đổi chỗ một người.
Chơi những thứ này ở tông môn ẩn thế…
Đây không phải là lãng phí sao?
Khóe miệng Trương Hàn điên cuồng giật giật, gương mặt đen xì, im lặng đi ra ngoài.
Trên lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ quang mang trận pháp.
Lý Nhị Cương đang cầm khay to cho heo ăn đương nhiên cũng phát hiện ra Trương Hàn.
Lý Nhị Cương cười hì hì xoay người, đi ra khỏi chuồng heo.
“Đại nhân, ngươi đã trở về? Ta nói với ngươi nha, chuyện này… Đợi một lát, đại nhân, trong tay ngươi là ánh sáng gì thế, ngươi đừng xằng bậy, ta và tông chủ rất thân đấy!”
“Đại nhân, dừng lại dừng lại ngay, đừng tới gần, chuyện này thực sự không được, ta không đỡ được! Ngươi đừng lại đây…”
Ong…
Quang mang của trận pháp chiếu rọi.
Trương Hàn vô cùng tri kỷ mở trận pháp che chắn, che chắn toàn bộ nơi này…
…
Núi Thiên Vụ, sườn dốc sau Vô Đạo Tông.
Nhìn Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập trước mặt, Trương Hàn ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ.
Hắn ta đã đánh xong rồi, vậy mà Lý Nhị Cương này mới nói với hắn ta.
Những con heo con gà con vịt này, đều là các loại linh vật, dùng mấy thứ này làm đồ ăn, sẽ có trợ giúp đối với tu hành.
Hơn nữa sư tôn nhà hắn ta đều thích ăn đồ ăn Lý Nhị Cương làm.
Suy nghĩ vì tông môn, Lý Nhị Cương mới tìm một mảnh đất ở sườn dốc phía sau, tiến hành nuôi dưỡng.
Nhưng Trương Hàn mới tới đây, đã đánh hắn ta một trận.
Lần này Trương Hàn không xấu hổ mới lạ.
“Chuyện đó… Ừm… Chuyện này…”
Trương Hàn thực sự không biết nên nói như thế nào.
“Yên tâm đi đại nhân, ta sẽ không tốc áo với tông chủ.”
Lý Nhị Cương mặt mũi bầm dập nhìn Trương Hàn với ánh mắt sâu xa, không quan tâm thân phận của đối phương, hắn ta đã mang thù.
“Ngươi ấy à, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, ta mới trở về không biết tình hình cụ thể, ngươi đừng gọi đại nhân gì đó nữa, gọi ta là Trương Hàn được rồi, lại đây, ta dùng trận pháp chữa trị cho ngươi.”
Trương Hàn cười bất đắc dĩ, mở tay ra.
Mượn lực lượng của Thái Âm Tinh, bố trí trận pháp chữa trị ở dưới chân Lý Nhị Cương.
Trận pháp mới thành lập, vết thương của Lý Nhị Cương lập tức chuyển biến tốt hơn.
Hắn ta cúi đầu nhìn cơ thể mập mạp của mình, cảm thấy ấm áp dễ chịu, không khỏi kinh hãi.
“Trương Hàn đại nhân, đây là… Đây là thủ đoạn gì thế?”
“Trận pháp đấy.”
“Trương Hàn đại nhân, không bằng ngươi giao phương pháp bày trận này cho ta, chuyện bị đánh này xí xóa, ngươi xem như thế được không?”
“Chuyện này chỉ sợ không được.”
“Vì sao? Chẳng lẽ là bí mật bất truyền của tông môn?”
“Không phải.”
“Vậy vì sao?”
“Ngươi không có đầu óc, không học được.”
Lý Nhị Cương: “…”
Hắn ta rất muốn mắng chửi người.
Có người như vậy sao?
Đánh hắn ta một trận, còn nói hắn ta không có đầu óc…
“Khụ khụ, ta không có ý châm chọc ngươi, ta chỉ nói thật thôi, ngươi thực sự không có đầu óc.”
Trương Hàn ho khan hai tiếng, muốn giải thích hai câu.
“Ta… Trương Hàn đại nhân, ngươi mặt ngoài có dáng vẻ của người đọc sách, ôn hòa nhã nhặn, không ngờ tới mắng chửi người tàn nhẫn như thế.”
Lý Nhị Cương kìm nén đã lâu, kìm nén ra một đoạn như vậy.
Trương Hàn ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn ta như vậy thực sự không phải mắng chửi người.
Trận pháp tu hành của hắn ta, đầu tiên là cần trí nhớ cường đại hơn để ghi nhớ.
Dẫn tới cộng minh với Thiên Địa Vạn Vật.
Sau đó còn cần một Trận Tâm.
Cộng thêm đủ loại nguyên nhân nữa.
Mới có thể khiến hắn ta đi tới bước này.
Không phải hắn ta ăn nói lung tung, đây là chuyện thực sự khó làm được.
Lý Nhị Cương ngay cả đầu óc đều không được.
“Ta thực sự không phải chửi, được rồi, không nói chuyện này nữa, đúng rồi, ta tới tìm ngươi là có chuyện.”
“Nhưng mà nói trước, ta rất tò mò những con linh trư linh kê này, đều từ đâu ra thế? Chẳng lẽ ngươi giàu như vậy sao?”
Trương Hàn tò mò hỏi.
“Ta không có tiền mua, sau khi Trương Hàn đại nhân và tông chủ xuống núi, vị đại sư huynh kia của Vô Đạo Tông trở về, gặp mặt ta một lần, ta nói những chuyện này với hắn, sau đó hắn phái người đi mua.”
Lý Nhị Cương ngồi xổm trên mặt đất, vừa cảm nhận trận pháp chữa trị, vừa nói.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn vốn ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ mặt thì ra là như thế.
Hóa ra là đại sư huynh trở lại.
Vậy hắn ta đã rõ.
Nhưng mà dấu vết chiến đấu kia.
Là đại sư huynh đánh tam sư đệ sao?
Trương Hàn ôm tâm tư vui vẻ vì tai họa, đặt câu hỏi một lần nữa.
“Vậy đại sư huynh có phải chỉ điểm cho tam sư đệ ở bên quảng trường đại điện hay không?”
Trương Hàn cười nói.
“Chỉ điểm sao? Không có.”
Lý Nhị Cương suy nghĩ, lắc đầu.
“Vậy vì sao bên quảng trường đại điện lại có dấu vết chiến đấu?”
Trương Hàn nhíu mày hỏi.