Chương 175: Ta chăn heo ở tông môn ẩn thế 1
Dùng loại ý nghĩ này.
Mới có thể lừa gạt được Đạm Đài Lạc Tuyết.
Về điểm này, Trương Hàn xem như giúp hắn một tay, mặt dày nói Vô Đạo Tông bọn họ là tông môn ẩn thế.
Có cơ sở này, hắn mới có thể càng dựng về hình tượng của Vô Đạo Tông.
“Không sai, Lạc Tuyết con đúng là thông minh.”
“Đó là đại trận hộ sơn của Vô Đạo Tông chúng ta, cũng là một trận pháp uy lực mức độ cảnh giới Độ Kiếp, trong đó bao hàm nhiều công năng trận pháp như sát trận, khốn trận, ẩn trận… Mà thôi, rất miễn cưỡng đảm nhận đại trận hộ sơn của Vô Đạo Tông.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Rất miễn cưỡng…
Mà thôi…
Hai từ này, khiến cho cả câu đã khác biệt.
Trận pháp mức độ cảnh giới Độ Kiếp còn rất miễn cưỡng, còn mà thôi.
Vậy phải trận pháp mức độ nào mới được?
Dù sao Đạm Đài Lạc Tuyết bị dọa tới mức sửng sốt.
Trái lại Trương Hàn không kinh ngạc, mà đôi mắt sáng lên.
Hắn ta đã sớm nhìn ra trận pháp của Vô Đạo Tông.
Giống như hắn ta chơi trận pháp chuyên nghiệp, trận pháp của Vô Đạo Tông sao có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn ta.
Chẳng qua hắn ta thực sự không ngờ, sư tôn nhà mình sẽ dùng hai từ như vậy để hình dung.
Vừa nói như vậy, phong cách trang bức lập tức cao lên.
Học được, học được rồi.
Vẫn là sư tôn mạnh hơn.
“Được rồi, đều thất thần làm gì? Đi vào thôi.”
Sở Duyên xua tay.
Sau khi nói xong, dẫn đầu đi vào trong sơn môn.
Đạm Đài Lạc Tuyết và Trương Hàn thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Ba người một đường tiến về trước.
Khi đi tới quảng trường đại điện.
Sở Duyên đi ở phía trước đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Trương Hàn.
Đệ tử này mặt ngoài thì thành thật, nhưng ngầm là tiểu nhân âm hiểm!
Hắn muốn lừa gạt Đạm Đài Lạc Tuyết, dẫn theo Trương Hàn này không được tốt lắm.
“Hàn Nhi, con không cần theo tới đại điện nữa.”
“Không phải con nói muốn xuống núi rèn luyện sao? Bây giờ có thể xuống núi rèn luyện.”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Sư tôn, tạm thời đệ tử không muốn xuống núi rèn luyện.”
Nghe thấy thế, Trương Hàn vội vàng lắc đầu.
Đùa cái gì thế?
Sư muội vừa mới gia nhập tông môn.
Hắn ta là nhị sư huynh không ở lại ngưng tụ uy vọng một chút, chạy đi rèn luyện, thì tính là gì?
Nhỡ đâu không cẩn thận bị lão tam trộm mông, vậy thì hắn ta khóc mất.
“Vậy con đi tới điện Truyền Pháp đợi đi.”
Sở Duyên xua tay, bảo Trương Hàn thành thật đợi.
“Đệ tử xin nghe theo lệnh của sư tôn.”
Trương Hàn nghe thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, nho nhã cúi người hành lễ.
“Được rồi, Lạc Tuyết theo vi sư đến đây đi.”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Trương Hàn.
Sau đó dẫn theo Đạm Đài Lạc Tuyết đi tới đại điện tông chủ.
Trương Hàn đứng tại chỗ chỉ có thể trông mong nhìn sư tôn nhà mình dẫn theo tứ sư muội rời đi.
Đợi bóng dáng sư tôn và tứ sư muội hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Trương Hàn nghĩ một lát, chuẩn bị đi gặp tam sư đệ trước, dù sao cũng coi như đã một thời gian không gặp.
Lúc này hắn ta mới bước đi.
Bỗng nhiên nhận ra có chút không thích hợp.
Trong không khí, giống như lưu lại dao động pháp lực…
Nói một cách chính xác, dao động pháp lực rất ít, ít tới cực hạn, còn nhiều sát khí hơn.
Có được loại sát khí này, ngoại trừ tam sư đệ còn có thể là ai.
Tam sư đệ giao đấu với người ta ở đây sao?
Nhưng trong Vô Đạo Tông còn ai có thể giao đấu với tam sư đệ, chẳng lẽ là tên mập đầu bếp kia.
Không có khả năng.
Cho dù là tên mập, chỉ sợ cũng không đỡ nổi một quyền của tam sư đệ.
Trong Vô Đạo Tông tuyệt đối xảy ra giao chiến.
Trương Hàn sờ cằm, nhìn hướng sư tôn rời đi, có vẻ đăm chiêu.
Hắn ta đều đã phát hiện ra dấu vết, sao sư tôn có thể không phát hiện ra.
Sẽ không thực sự có người cảm thấy, nhân vật giống như sư tôn, không phát hiện được dấu vết này đấy chứ?
Không thể nào không thể nào?
Trương Hàn sinh ra ý niệm này, ngay cả mình đều cảm thấy buồn cười.
Sư tôn không có phản ứng, cũng không nói chuyện, rõ ràng cho thấy sư tôn đã biết, nhưng cảm thấy không cần phải nói, cho nên không nói về chuyện này.
Tuy sư tôn chưa nói, nhưng hắn ta cảm thấy, vẫn nên đi tìm hiểu một chút.
Còn tìm hiểu kiểu gì, đương nhiên là đi tìm tên mập đầu bếp kia.
Trương Hàn nghĩ một lát, thì khởi hành, lấy thần thức bao trùm cả Vô Đạo Tông, vừa tìm kiếm vừa chạy đi.
Chỉ trong nửa khắc hắn ta đã tìm được đầu bếp mập mạp Lý Nhị Cương kia.
Lúc này, con hàng này đang ở kề bên sườn dốc phía sau, không biết đang trêu đùa thứ gì.
Trương Hàn nhanh chóng đi tới sườn dốc phía sau.
Cũng thấy được bóng dáng của Lý Nhị Cương.
Nhưng mà sau khi Trương Hàn tiến lại gần thì trợn tròn mắt.
Sườn dốc phía sau được dọn ra một vùng đất, xuất hiện từng cái lều.
Cái gì mà tiếng heo kêu, tiếng gà kêu đều đủ cả.
Lý Nhị Cương lắc mông to cho heo ăn.
Chuyện này khiến Trương Hàn nhìn mà trợn tròn mắt.
Ngươi đang muốn làm gì đây.