Chương 185: Thời đại nuôi thả đã qua 1
Trương Hàn xuống núi.
Đi suốt đêm xuống núi, sau khi biết được Đạm Đài Lạc Tuyết mới nhập môn đã đạt được một kiện chí bảo, thì chua xót xuống núi.
Tuy Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì thêm, dù sao nhị sư huynh này đã nói cho nàng nghe mọi chuyện ở Vô Đạo Tông.
Đạm Đài Lạc Tuyết rất dễ dàng tìm được một tòa cung điện, cư trú ở đó.
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sở Duyên đi từ trong cung điện mình ra.
Lần này hắn học khôn rồi.
Không bế quan tu luyện nữa, mà chú ý Đạm Đài Lạc Tuyết tu luyện hằng ngày.
Nếu có bất cứ động tĩnh gì, chỗ nào không thích hợp, sẽ lập tức đá đi!
Nuôi thả sao?
Thời đại nuôi thả đã qua!
Hiện giờ hắn đã học khôn!
Phải luôn chú ý.
Sở Duyên đi từ cung điện ra, đi tới phòng bếp của Lý Nhị Cương.
Ừm, cảnh giới Luyện Khí không có thần thức, hắn không tìm được Đạm Đài Lạc Tuyết đang ở đâu.
Nhưng hắn cảm nhận được, Đạm Đài Lạc Tuyết chắc chắn sẽ tới phòng bếp ăn cơm.
Nếu không tới…
Vậy chắc chắn không đúng.
Sở Duyên ôm ý nghĩ này, đi tới bên cạnh phòng bếp.
Liếc mắt nhìn, thì thấy Lý Nhị Cương đang bận rộn giết gà.
Đồng thời, Lý Nhị Cương cũng chú ý tới Sở Duyên.
Hai cảnh giới Luyện Khí…
Muốn giấu diếm hành tung là chuyện không có khả năng.
“Tông chủ! Ngài đã tới, nhanh ngồi đi, ta đang xử lý gà, đợi ta làm đồ ăn cho ngài!”
Lý Nhị Cương vội vàng mở miệng.
“Được, Nhị Cương con gà trong tay ngươi từ đâu ra thế?”
Sở Duyên thoải mái ngồi trên ghế, tò mò hỏi một câu.
“Ồ… Thứ này sao, đây là lần trước khi tông chủ ngươi xuống núi, đại sư huynh trở về đưa tới!”
Lý Nhị Cương đáp.
Lần này tới lượt Sở Duyên sững sờ.
Sao tên Diệp Lạc kia còn quay trở về?
Sở Duyên nghi ngờ đặt câu hỏi.
Lý Nhị Cương cũng nhanh chóng đáp lại.
Diệp Lạc từng trở về, còn dẫn theo một lão nhân đi lên.
Sau này không biết thế nào, lão nhân kia và Tô Càn Nguyên đánh nhau, còn đánh Tô Càn Nguyên khóc.
Sở Duyên vừa nghe thấy thế, vui vẻ.
Vậy mà lão tam nhà hắn bị người ta đánh khóc.
Làm đẹp lắm.
Tuy từ đầu tới cuối Sở Duyên đều cho rằng, là Trương Hàn giúp Tô Càn Nguyên thành tài, thù hận này vẫn nên tính lên người Trương Hàn, nhưng không có nghĩa hắn không tức Tô Càn Nguyên.
Nhưng mà hắn chẳng muốn đi chỉnh tên Tô Càn Nguyên này.
Đương nhiên, chuyện đó không liên quan tới hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Luyện Khí.
Nhưng “lại”, không ngờ tới người Diệp Lạc dẫn tới đánh Tô Càn Nguyên khóc.
Chuyện này cũng tính là giúp hắn chỉnh Tô Càn Nguyên.
Vẫn là Diệp Lạc tốt nhất.
Trong lòng Diệp Lạc cảm khái.
Đối với chuyện tiêu phí đại cảnh giới trên người Diệp Lạc, nghĩ thế nào cũng không thấy thiệt.
Nhưng Trương Hàn và Tô Càn Nguyên mất hai đại cảnh giới, thì nghĩ kiểu gì cũng thấy bị thiệt lớn.
Ước gì mỗi ngày có thể đè hai người lên trên đất ma sát điên cuồng.
Nói thì nói như vậy.
Nhưng thực lực không cho phép Sở Duyên làm như thế.
Sở Duyên thở dài một hơi, chỉ có thể không làm được gì.
Bất chợt, Sở Duyên không nghĩ nhiều nữa.
Dời mắt nhìn về phía Lý Nhị Cương.
“Ngươi nói, Lạc Nhi đưa đồ lên đây sao?”
Sở Duyên hỏi.
“Dạ, tông chủ, đại sư huynh hỏi ta cần gì xong, ta nói, hắn lập tức sai người đi mua, hiện giờ đồ ăn đầy đủ, tránh cho tông chủ khi ăn, lại ăn đồ ăn do phàm vật nấu ra.”
Lý Nhị Cương cười trả lời.
“Nói ra, ngươi chế tạo phòng bếp này, còn cả đồ gia vị bình thường hay sử dụng nữa, bổn tọa còn chưa cho ngươi tiền, tất cả đều do ngươi bỏ ra đúng không? Nào, bây giờ bổn tọa bổ sung cho ngươi.”
Sở Duyên vỗ đầu, bộ dạng giống như “vừa mới nhớ tới”.
Còn làm bộ muốn lấy tiền ra.
“Tông chủ! Chuyện này là chuyện ta cần làm, không cần cho, không cần cho! Huống hồ căn bản không đáng bao nhiêu tiền…”
Lý Nhị Cương vội vàng nói.
“Ồ… Vậy được rồi.”
Sở Duyên thuận theo tự nhiên bỏ tay cho vào trong túi ra.
Lý Nhị Cương: “…”
Có cần dứt khoát như vậy không.
Chẳng lẽ không nên khách sáo thêm mấy lần nữa?
“Đúng rồi, đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết mà bổn tọa mới thu nhận, có hay tới chỗ ngươi ăn cơm không?”
Sở Duyên nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi một câu.
Những lời này vừa nói ra.
Trái lại Lý Nhị Cương sửng sốt một lát.
Hắn ta không biết Sở Duyên lại thu nhận một đệ tử.
Lúc này nghe Sở Duyên đặt câu hỏi, vội vàng lắc đầu.
“Không có, tông chủ, ngoại trừ lần trước ngươi tới ăn một bữa xong, không có đệ tử nào tới đây ăn.”
Lý Nhị Cương mở miệng nói.
Sở Duyên nghe thấy thế, trầm tư một lát.
Chẳng lẽ đệ tử này cũng xảy ra tình huống gì đó?
Không có đạo lý.
Rõ ràng là đệ tử này mới nhập môn mấy ngày, không có khả năng lăn qua lăn lại ra thứ gì.
Sở Duyên nhíu mày nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ ra.
Đúng rồi!
Không phải Đạm Đài Lạc Tuyết không tới!
Mà là hắn căn bản chưa từng nói với Đạm Đài Lạc Tuyết, cung điện cư trú ở đâu, phòng bếp ở đâu.