Chương 184: Chua xót
Cả tòa Vô Đạo Tông đều giống như bao phủ ở trong một tầng sương mù, thần bí mà cường đại.
Vù vù…
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Bộ đồ trên người Đạm Đài Lạc Tuyết hơi bay lên, nàng bất chợt quay đầu nhìn con đường nhỏ bên cạnh.
“Người nào?”
Giọng nói của Đạm Đài Lạc Tuyết lạnh lẽo.
Tuệ Nhãn trời sinh, nhưng không đơn giản chỉ là đôi mắt nàng kỳ lạ.
Có được Tuệ Nhãn trời sinh, linh hồn nàng trời sinh đã cường đại hơn người bình thường nhiều, trực giác cũng linh mẫn hơn.
Chỉ trong nháy mắt khi từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Nàng đã nhận ra có người tiến lại gần.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn bên kia con đường nhỏ.
Chỉ thấy bên kia, Trương Hàn chậm rãi từ trong tối lộ ra, lòng bàn chân lóe lên pháp trận, khiến khí tức của hắn ta biến mất, bước chân rất nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu thứ gì.
“Sư muội, linh giác của sư muội đúng là mạnh, vậy mà có thể phát hiện ra ta.”
Trương Hàn bước nhanh tới, thật cẩn thận nói.
“Sư huynh? Sư muội bái kiến sư huynh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết thấy rõ Trương Hàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng nói thầm vị sư huynh này thực kỳ lạ.
Vậy mà nửa đêm che giấu khí tức, động tác rất nhẹ đi tới.
May mà trái tim nàng khỏe mạnh, không bị dọa sợ.
Đổi thành người khác, e rằng đã bị hù chết.
“Sư muội đứng dậy đi, không cần đa lễ, đều là người trong nhà.”
Trương Hàn cẩn thận xua tay, giống như làm trộm.
“Sư huynh, huynh… Gần chúng ta không có ai đúng không? Không cần như vậy… Ừm, để ý như vậy đúng không?”
Đạm Đài Lạc Tuyết không biết nên nói gì.
Trương Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta cũng không có biện pháp.
Sư tôn bảo hắn ta xuống núi rèn luyện.
Hắn ta vốn định ngày mai mới đi.
Nhưng không chịu nổi sư tôn thúc giục.
Cuối cùng chỉ có thể khi chạng vạng, xuống núi dưới mí mắt của sư tôn.
Nhưng Trương Hàn không vừa ý, muốn bày ra uy vọng trước mặt sư muội, trợ giúp sư muội xong mới đi.
Vì thế đêm hôm khuya khoắt lẻn vào núi, dùng pháp trận che giấu khí tức của bản thân.
“Sư muội, chuyện này nói ra thì dài lắm, khó mà nói được.”
“Sư huynh đã chuẩn bị xuống núi rèn luyện, nhưng không yên tâm về muội lắm, cho nên tới gặp muội, sư muội có chỗ nào nghi ngờ khó hiểu không? Có thể nói cho sư huynh nghe, sư huynh chắc chắn sẽ giúp muội.”
Trương Hàn nhỏ giọng nói.
“Chỗ nào nghi ngờ khó hiểu sao? Ồ… Ồ… Ồ… Có, sư huynh, xin hỏi cung điện cư trú ở bên kia sao? Sư muội nhập môn không lâu, không quá quen thuộc trong tông.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ một lát, dò hỏi.
“Chỉ có vấn đề này sao? Không phải, sư muội, có vấn đề gì trên tu hành hay không?”
Trương Hàn lắc đầu nói.
“Trên tu hành sao? Không có.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày, nói.
Nàng có thể có vấn đề gì.
Sư tôn đã giao một kiện chí bảo cho nàng, để nàng tự ngộ rồi.
Hơn nữa nàng còn có được Tuệ Nhãn trời sinh.
Người mang Thiên Linh Căn.
Thiên phú rất mạnh.
Như vậy còn có thể có vấn đề gì.
“Thật sao? Sư tôn truyền đạo, sư muội có thể hiểu rõ à?”
Trương Hàn lại hỏi một câu.
Phải biết rằng, khi hắn ta nhập môn, không hiểu những lời sư tôn nói, sau này là đại sư huynh giúp hắn ta.
Khi tam sư đệ nhập môn, cũng như vậy.
Nhưng tam sư đệ là hắn ta giúp.
Hắn ta vốn còn muốn giúp tứ sư muội một chút.
Nhưng tứ sư muội không cần giúp sao?
“Sư tôn truyền đạo, sư muội thực sự không hiểu, nhưng sư tôn cho sư muội một kiện chí bảo, nói là để sư muội nhìn rõ, mượn thứ này ngộ đạo.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nói thẳng.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn sửng sốt.
Chí bảo sao?
Sao sư tôn không cho bọn họ?
Không hiểu sao chua xót sinh ra.
Có trăm triệu chua xót.
“Chuyện đó, sư muội, có thể đưa chí bảo cho sư huynh xem được không?”
Trương Hàn chua xót nói.
“Sư huynh, không phải chí bảo vẫn luôn ở đây sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết đặt bàn cờ trong tay tới trước mặt.
Trương Hàn cúi đầu nhìn.
Đồng tử co rút nhanh.
Bàn cờ này, đương nhiên là hắn ta biết.
Từ biên cảnh Đông Châu trở về, trên tay sư tôn vẫn luôn là bàn cờ này.
Rõ ràng lúc trước khi hắn ta nhìn bàn cờ trên tay sư tôn, vẫn không nhìn ra bất cứ thứ gì, giống như vật phàm.
Bây giờ nhìn lại, hắn ta có thể cảm nhận được chút khí tức bất phàm truyền từ trong bàn cờ tới.
Chút khí tức bất phàm này, khiến Trận Tâm trời sinh của Trương Hàn cảm thấy bất an.
Đó là một loại cảm giác uy hiếp.
Chí bảo này, tuyệt đối vượt qua linh bảo!
Tuy Trương Hàn không có linh bảo, nhưng từng thấy linh bảo ở Thần Binh Các.
Những linh bảo này đều không khiến Trận Tâm trời sinh của hắn ta có cảm giác uy hiếp.
Nhưng chí bảo này lại khiến Trận Tâm của hắn ta cảm thấy bất an.
Vậy mà sư tôn giao chí bảo này cho sư muội mới vào cửa…
Chua xót, chua xót, chua xót…
Không phải nói, hắn ta mới là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông sao?
Vì sao đãi ngộ của sư muội mới vào cửa không kém gì hắn ta.
Trương Hàn có chút khó chịu, có chút muốn khóc.
Hắn ta cảm thấy sư tôn thay lòng đổi dạ.
Cho nên thích sẽ biến mất đúng không…