Chương 190: Đại sư huynh, huynh không nói võ đức
Diệp Lạc không quan tâm những đệ tử này, trái lại tự nói chuyện.
“Vi sư muốn các con đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trong vòng một năm, chỉ có ngộ ra đạo của bản thân mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mới có khả năng đánh bại một vị sư thúc của các con ở Vô Đạo Tông.”
“Nếu tiểu bối các con có thể đánh bại sư thúc của các con, có lẽ sắc mặt sư thúc các con sẽ vô cùng đẹp.”
Diệp Lạc nói chuyện, trong mắt lóe lên tinh quang.
Đây là kế hoạch của hắn ta!
Bồi dưỡng đệ tử, để đệ tử đi đánh bại Trương Hàn.
Đến lúc đó, sắc mặt nhị sư đệ của hắn ta chắc chắn rất đặc sắc.
Chẳng qua bây giờ xem ra…
Những đệ tử này không có năng lực.
…
Bên kia, Trương Hàn trốn trong trận pháp che giấu trên không nghe thấy những lời này của Diệp Lạc, khóe miệng điên cuồng giật giật.
Hắn ta không nghĩ rằng, “sư thúc của Vô Đạo Tông” mà đại sư huynh nói chính là Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên không có bản lĩnh khiến đại sư huynh nhớ thương như vậy.
Khả năng duy nhất, chỉ có mình hắn ta.
Vị đại sư huynh này, vậy mà muốn làm hình tượng thấu tình đạt lý như vậy…
Lần trước cho hắn ta đả kích song trọng linh hồn thân thể như vậy còn chưa đủ, vậy mà bây giờ còn xúi giục tiểu bối, muốn tiểu bối nhanh chóng mạnh hơn, lại đánh bại hắn ta…
Như vậy cũng quá khinh thường hắn ta rồi.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Thiếu chút nữa Trương Hàn không nhịn được ném trên vạn trận pháp đánh Diệp Lạc.
Tuy Trương Hàn không khởi xướng tấn công với Diệp Lạc, nhưng không nhìn nổi nữa.
“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ của ngươi trái lại rất thú vị.”
Trương Hàn đi từ trong trận pháp ẩn nặc ra, rất cố gắng bày ra biểu cảm ấm áp.
Hắn ta thực sự rất muốn vào lúc này, ném trên vạn trận pháp lên trên đầu đại sư huynh nhà mình.
Trên quảng trường chủ phong phía dưới.
Diệp Lạc còn chuẩn bị mở miệng lập tức nhận ra Trương Hàn đi ra khỏi trận pháp ẩn nặc.
Gương mặt hắn ta cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu.
“Nhị sư đệ, đệ đến rồi à.”
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Hàn, chào một tiếng.
Sau khi nói xong, hắn ta lại vẻ mặt không đổi nhìn bảy đệ tử, nói:
“Được rồi, các con đi xuống trước đi, nhớ chăm chỉ tu hành, trăm ngàn lần đừng lười biếng.”
Bảy đệ tử đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cung kính cúi người thi lễ với Diệp Lạc xong, thì ngoan ngoãn lui xuống.
Trương Hàn ở phía trên cũng hạ xuống vào lúc này, đi lên quảng trường chủ phong.
“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ này của sư huynh, thực sự là có phong cách riêng.”
Trương Hàn giống như nhịn cười nhìn chằm chằm Diệp Lạc.
“Hả? Sư đệ, đệ thấy được ta dạy đồ đệ thế nào rồi à? Ồ… Lúc trước sư tôn dạy ta như thế, rất tốt mà.”
Diệp Lạc thản nhiên nói.
Hoàn toàn quên sạch tất cả những lời mới nói.
Toàn bộ biểu cảm động tác đều vô cùng nhạt nhẽo.
Giống như vừa rồi là Trương Hàn nhìn lầm, nghe lầm.
Nghe những lời này Trương Hàn im lặng một lát.
Hắn ta cảm nhận được, cần phải bày ra thực lực của hắn ta hiện giờ trước mặt đại sư huynh.
Nếu không thì đại sư huynh không chết tà tâm.
Vậy mà còn muốn dùng tiểu bối tới đánh hắn ta…
Hôm nay hắn ta chưa chắc giống như trước đây, pháp lực của bản thân đột phá cảnh giới Hóa Thần, cộng thêm Trận Tâm, cùng với Thái Âm Tinh có quan hệ thân thiết.
Sức chiến đấu chưa chắc kém đại sư huynh.
“Đại sư huynh, đã lâu không gặp, không bằng so tài một trận, thế nào?”
Trương Hàn cười nói.
“Đương nhiên có thể, sư huynh chỉ điểm sư đệ, chuyện này không phải chuyện bình thường sao, sư đệ đợi một lát, gần đây sư huynh nghiên cứu một loại, mượn tất cả lực lượng số mệnh của Thánh Địa thêm vào pháp môn, đệ để sư huynh ra tay trước đi.”
Diệp Lạc cũng cười, cười càng thêm vui vẻ.
Im lặng vận chuyển pháp môn.
Chỉ trong nháy mắt, phong vân trong Thái Nhất Kiếm Tông biến đổi lớn.
Trương Hàn cảm nhận được Diệp Lạc bắt đầu đột phá khí thế mạnh mẽ, trên gương mặt hòa nhã lập tức âm trầm.
Đại sư huynh! Huynh không nói võ đức!
…
Trong khu vực Đông Châu.
Thái Nhất Kiếm Tông, 72 dãy núi Huyền Tung, trên chủ phong.
Mây đen dày đặc, từng tia điện thường lóe lên mà qua, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Rầm rầm…
Dao động pháp lực kinh thiên lan tràn từ chủ phong mà ra, chậm rãi cuốn sạch về phía cả Thái Nhất Kiếm Tông.
May mà trong Thái Nhất Kiếm Tông có trận pháp bảo vệ, triệt tiêu dao động pháp lực.
Nếu không chỉ sợ những kiến trúc còn đang xây dựng trong Thái Nhất Kiếm Tông sẽ bị sập xuống hết.
…
Trên chủ phong.
Diệp Lạc đứng trên bầu trời, chân giẫm lên phi kiếm, cao cao tại thượng, trong đôi mắt đều được một tầng hắc quang bao trùm, ấn ký màu vàng kim trên trán lóe lên hào quang, quanh người có kim sương mông lung vờn quanh.
Nhìn từ phía xa, giống như một vị thần đang quan sát nhân gian, uy thế khủng bố chấn nhiếp toàn bộ.
Lúc này, Diệp Lạc nhìn chằm chằm phía dưới chủ phong, trong một vùng cây cối rậm rạp.