Chương 191: Vân Châu loạn có liên quan tới sư tôn 1
Nói một cách chính xác, là đang nhìn chằm chằm nhị sư đệ của hắn ta.
Phía dưới chủ phong, Trương Hàn ngã xuống đất, mặt xám mày tro, liên tục ho khan, u oán nhìn đại sư huynh ở bên trên.
Đại sư huynh này, vậy mà không nói võ đức…
Mới xông lên đã bùng nổ toàn bộ trạng thái, giữ hắn ta trên đất ma sát.
Ngay cả cơ hội cho hắn ta bày trận pháp cũng không cho…
Đúng là không phải người.
“Thế nào, nhị sư đệ, còn so tài nữa hay không?”
Diệp Lạc đứng trên phi kiếm, mỉm cười nói.
“So tài! Đại sư huynh, huynh để ta bày trận pháp đã! Huynh đợi đó cho ta!”
Trương Hàn nghiến răng đứng dậy khỏi mặt đất.
“Được, ta đợi đệ.”
Diệp Lạc cười hì hì đồng ý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn không còn do dự nữa.
Mắt nhắm lại, điều động Trận Tâm, đồng thời nghĩ tới Thái Âm Tinh.
Chuẩn bị mượn lực lượng của Thái Âm Tinh để chiến đấu.
Trong đầu hắn ta, một bức thần đồ Thái Âm Tinh được suy nghĩ ra.
“Thái Âm Tinh tới!”
Trương Hàn giơ ngón tay lên chỉ.
Trong Trận Tâm một đám phù văn cổ xưa hiển hóa mà ra, xuyên qua trong hư không, đợi lực lượng của Thái Âm Tinh hàng lâm, biến thành trận pháp.
Nhưng Thái Âm Tinh lại chậm chạp không xuất hiện.
Trương Hàn đau khổ.
Lúc này Thái Âm Tinh lại giở trò gì?
Quan hệ thân thiết như thế, Thái Âm Tinh còn muốn chơi hắn ta sao?
“Sư đệ, đừng nghĩ nữa, trong Thánh Địa, Thiên Địa do ta khống chế, Thái Âm Tinh của đệ không có khả năng xuất hiện ở đây.”
Diệp Lạc chắp tay ở sau lưng, cười nói.
Trương Hàn: “…”
Sao huynh ác như vậy?
Khống chế cả vùng trời đất này…
Nhưng mà Trương Hàn cũng hiểu rõ, chỗ thiếu hụt lớn nhất của bản thân hắn ta là ở đâu.
Thiên Địa!
Một khi có người nắm trong tay Thiên Địa Chi Lực phạm vi nhỏ, như vậy trong vùng Thiên Địa nhỏ đó, hắn ta không thể mượn dùng lực lượng của Thái Âm Tinh và Thái Dương Tinh để bày trận.
Đây là thiếu hụt trí mạng của hắn ta.
“Đại sư huynh, hôm nay sắc trời không được tốt lắm, không bằng ngày mai lại so tài đi?”
Trương Hàn nhìn về phía Diệp Lạc đang ở trên bầu trời vận sức chờ phát động, vô cùng tùy ý nói.
Đã không có lực lượng trận pháp, hắn ta chỉ mạnh hơn cảnh giới Hóa Thần bình thường một chút mà thôi.
Đâu phải đối thủ của Diệp Lạc.
“Ừm… Sư đệ, lần này đệ xuống núi, là phụng mệnh sư tôn tới làm việc sao?”
Diệp Lạc không đáp hỏi ngược lại.
“Không phải, sư tôn bảo ta xuống núi rèn luyện mà thôi.”
Trương Hàn sửng sốt một lát, trả lời theo bản năng.
Những lời này vừa vang lên, Diệp Lạc nở nụ cười.
Cười vô cùng rực rỡ.
Nhưng mà đối với Trương Hàn, tươi cười này giống như nụ cười của ác ma.
“Vậy là tốt rồi, vậy hôm nay sư huynh dạy cho đệ một khóa, cho đệ hiểu rõ cái gì gọi là lòng người hiểm ác.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng.
“Sư huynh, không cần như vậy đâu? Chúng ta chậm rãi nói chuyện, ôn chuyện không được sao?”
Trương Hàn trả lời, không để lộ dấu vết lùi về phía sau.
“Không sao, đợi đệ nằm trên giường, chúng ta có thể nói chuyện.”
Diệp Lạc cười lần nữa.
“Sư huynh đừng mà! Thực sự không cần đâu!”
Trương Hàn nhìn Diệp Lạc chậm rãi tới gần, nuốt nước bọt, hình tượng nho nhã gì đó không còn, vẫy tay, muốn Diệp Lạc đừng tới gần.
Hắn ta hối hận vì tới gặp Diệp Lạc…
Hắn ta trực tiếp đi rèn luyện không được sao?
Hối hận quá!
…
Sau khi kinh thiên động địa một trận, trên chủ phong khôi phục an tĩnh một lần nữa.
Diệp Lạc nhìn Trương Hàn hôn mê trên mặt đất, lắc đầu.
Sao lại thiếu đòn như vậy.
Không phải chỉ đánh Nguyên Thần hai lần, lại đánh cơ thể nhiều lần thôi sao?
Vậy mà cũng ngất đi.
Sư đệ này không được.
Diệp Lạc duỗi lưng mỏi.
Không thể không nói, vẫn là đánh Trương Hàn thoải mái.
Không biết vì sao, mỗi lần đánh gia hỏa này một lần, Diệp Lạc sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng thoải mái.
“Được rồi, sư đệ, đứng dậy đi.”
Diệp Lạc vươn tay, một tia pháp lực đánh thức Trương Hàn.
Trương Hàn đang hôn mê bị đánh thức, mơ mơ màng màng đứng dậy.
Ngay sau đó, cơ thể Nguyên Thần cùng đau đớn, khiến hắn ta lập tức tỉnh táo, hít vào một hơi.
A…
Thiếu chút nữa Trương Hàn lại ngất đi.
“Được rồi, sư đệ, đã bao nhiêu tuổi rồi, coi bộ dạng đệ kìa, dù gì cũng là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, có thể kiên cường chút được không? Cho dù đau cũng không thể biểu hiện ra ngoài.”
Diệp Lạc trêu chọc một câu.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn tức tới mức suýt nữa hộc máu.
Bị đánh không phải huynh, huynh đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Nhưng mà trận chiến này, cũng khiến Trương Hàn càng hiểu rõ tình hình của bản thân mình.
Đối với Thiên Địa, năng lực khống chế của hắn ta quá yếu, một khi bị người khác nắm trong tay một vùng Thiên Địa nhỏ, vậy hắn ta bị phế một nửa.
Còn có chính cơ thể và Nguyên Thần của hắn ta đều có điểm yếu, bị công kích gần người, hắn ta gần như không có một chút lực lượng phản kháng.
“Sư đệ thực sự phải cảm tạ sư huynh dạy bảo!”
Trương Hàn nghiến răng nói.
“Đừng khách sáo, giữa sư huynh đệ phải giúp đỡ lẫn nhau, nên làm vậy, đúng rồi, sư đệ, đệ nói muốn xuống núi rèn luyện, dự định tới đâu rèn luyện chưa?”
Diệp Lạc hỏi một câu.