Chương 192: Vân Châu loạn có liên quan tới sư tôn 2
“Đến Vân Châu!”
Trương Hàn tức giận trả lời một câu.
So với Đông Châu, Vân Châu bên cạnh càng phồn vinh, mà tông môn về trận pháp càng nhiều hơn.
Đối với hắn ta mà nói, đương nhiên đến Vân Châu rèn luyện càng tốt hơn.
“Gần đây Vân Châu có náo động, đệ muốn đến Vân Châu rèn luyện, cũng phải cẩn thận một chút.”
Diệp Lạc thản nhiên nói một câu.
“Vân Châu náo động sao? Sao lại thế này? Chẳng lẽ chuyện yêu thú còn chưa xử lý xong sao?”
Trương Hàn ngẩn người hỏi.
“Không phải chuyện yêu thú, là yêu tộc đánh nhau với giới Tu Tiên Vân Châu, chuyện này nói ra, còn có liên quan tới sư tôn.”
Diệp Lạc giải thích.
Nghe thấy thế Trương Hàn sững sờ.
Chuyện Vân Châu, sao lại có liên quan tới sư tôn?
Diệp Lạc thấy thế, trái lại tự nói.
“Nghe Đông Châu gần đây đồn, không biết lúc nào, hình như sư tôn đánh Long Quân gì đó ở Vân Châu một trận, sau này không biết người nào truyền ra, nói sư tôn diệt toàn bộ yêu tộc Vân Châu…”
“Không biết có phải liên minh tu tiên giả Vân Châu thổi phồng hay không, cảm thấy điệt đám tiểu yêu còn lại ở Vân Châu có thể tăng công trạng, nên dẫn theo một đám tu tiên giả đi diệt yêu.”
“Sau đó đụng phải đám đại lâu tử, hiện giờ Vân Châu rất loạn.”
Diệp Lạc tự mình nói, cũng cảm thấy buồn cười.
Chưa từng thấy chuyện nào buồn cười như vậy.
…
Trên chủ phong.
Trương Hàn toàn thân đau nhức nghe đại sư huynh nói, kinh ngạc một chút.
Chuyện này…
Vân Châu rối loạn?
Còn là vì sư tôn sao?
Nghe Diệp Lạc nói, Trương Hàn ngoại trừ sửng sốt ra, thì không còn cảm xúc nào khác.
Hắn ta nhìn Diệp Lạc, ngay cả chuyện mình bị Diệp Lạc đánh một trận đều đã vứt ra sau đầu.
“Cho nên đại sư huynh, người cầm đầu của liên minh tu tiên giả Vân Châu ngu như thế sao? Điều tra cũng không điều tra cụ thể một chút, đã dẫn người đi diệt yêu?”
Trương Hàn nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc đứng một bên lắc đầu.
“Sư đệ, đệ còn không biết liên minh tu tiên giả là gì sao?”
“Liên minh tu tiên giả Đông Châu còn đỡ, liên minh tu tiên giả bên Vân Châu, chỉ dùng để vớt công trạng, vớt đủ, có lẽ những người đó đã bỏ chạy, đâu có ai có đầu óc.”
Diệp Lạc mỉm cười, nói.
“Thánh Địa bên Vân Châu mặc kệ sao?”
Trương Hàn lại hỏi một câu.
“Thánh Địa bên Vân Châu không biết xảy ra tình huống gì, nghe nói đắc tội tu sĩ trẻ tuổi lánh đời tu hành, còn đắc tội tới chết, sau này tiểu tu sĩ kia đánh cho Thánh Địa Vân Châu tàn phế, sợ bị nhiều tông môn Vân Châu bao vây tấn công, nên trốn vào trong châu, hiện giờ Thánh Địa Vân Châu đâu còn lực lượng đi quản những chuyện này.”
Diệp Lạc nói, đều cảm thấy buồn cười.
Đường đường là Thánh Địa một phương, vậy mà bị đánh cho tàn phế như vậy.
“Nói cách khác, hiện giờ Vân Châu không có Thánh Địa tọa trấn sao?”
Không hiểu sao Trương Hàn lại hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy, Thánh Địa Vân Châu thùng rỗng kêu to, làm sao vậy, đệ có ý nghĩ gì? Không phải tương lai sẽ kế thừa Vô Đạo Tông, còn cần mở Thánh Địa tu luyện?”
Diệp Lạc tràn ngập hứng thú hỏi.
“Đâu có, tùy tiện hỏi chút thôi.”
Trương Hàn vội vàng lắc đầu.
Mở Thánh Địa tu luyện cái gì.
Có ngon như kế thừa tông môn ẩn thế không?
So sánh giữa tông môn với tông môn, ngoại trừ chiến lực của tông, còn so nội tình.
Sơ khai chiến lực của Thánh Địa một phương chắc chắn khủng bố, nội tình cũng có thể theo thời gian chậm rãi bù lại.
Nhưng đâu thể so được với tông môn ẩn thế.
Chiến lực và nội tình của tông môn ẩn thế, là tuyệt vời.
Có thể kế thừa tông môn ẩn thế, sao hắn ta lại đi làm chuyện mở Thánh Địa tu luyện?
Không có khả năng.
Cho dù hắn ta bị đánh chết, chết không toàn thây, cũng tuyệt đối không thể mở Thánh Địa tu luyện!
“Sư đệ, đệ là hạ quyết tâm muốn đến Vân Châu rèn luyện rồi hả?”
Diệp Lạc lại hỏi.
“Ừm, Vân Châu náo động, nói đến cùng có chút liên quan tới sư tôn, vì tránh để sư tôn biết tâm trạng không vui, ta đi rèn luyện, thuận tiện giải quyết việc này.”
Trương Hàn nghĩ một lát, gật đầu.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc gật đầu, xem như đáp lại, suy nghĩ một lát.
Hắn ta vươn tay từ trong ống tay áo ra.
Một tiểu kiếm huyền ảo được hắn ta lấy ra.
“Vật nhỏ này đệ cầm lấy, nếu đệ gặp phải người không địch lại được ở Vân Châu, dùng thứ này, Thái Nhất Kiếm Tông ta sẽ dốc toàn lực qua đó giúp đệ.”
“Đừng từ chối, không phải ta lo lắng cho đệ, ta chỉ sợ đến lúc đó sư tôn thương tâm mà thôi.”
Diệp Lạc không để Trương Hàn từ chối, đưa tiểu kiếm huyền ảo cho đối phương.
Trương Hàn há to miệng, vẫn không nói gì thêm, im lặng nhận lấy tiểu kiếm huyền ảo này.
Thấy vậy, Diệp Lạc hài lòng gật đầu.
Sư huynh đệ bọn họ đánh thì đánh, nháo thì nháo.
Nhưng ở bên ngoài, hắn ta không muốn nhìn thấy sư đệ nhà mình bị bắt nạt.
“Đúng rồi, lần trước ta đi gặp sư tôn, kết quả sư tôn không có ở đó, không biết hiện giờ sư tôn thế nào, cơ thể còn an khang đúng không?”
Diệp Lạc lại mở miệng hỏi.