Chương 209: Nhị sư huynh muội cùi bắp nhất 2
“Đại sư huynh, lễ vật gặp mặt này của huynh hơi đắt rồi?”
Đạm Đài Lạc Tuyết do dự một lát, nói.
“Đắt sao? Chẳng lẽ muội không biết đại sư huynh ta ở bên ngoài có thân phận gì sao?”
Diệp Lạc cúi đầu hỏi một câu.
“Cái gì?”
Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy khó hiểu hỏi.
Về chuyện tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông là đệ tử của tông môn ẩn thế, chỉ có một số người trong giới Tu Tiên biết, nàng vốn xuất thân từ giới phàm tục, không biết cũng bình thường.
“Thánh Địa Đông Châu, tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông.”
Diệp Lạc thản nhiên nói một câu.
Xôn xao!
Diệp Lạc không có cảm giác gì.
Trái lại trong lòng Đạm Đài Lạc Tuyết kinh hãi.
Đại sư huynh nhà mình là chủ của Thánh Địa sao?
Chuyện này… Cũng quá ngang tàng.
“Đừng giật mình sư muội, thân phận của tam sư huynh muội cũng không tầm thường, là chủ của Thánh Địa Đông Châu tiền nhiệm, sau này từ bỏ vị trí tông chủ, bái nhập tông môn ẩn thế mà thôi.”
“Chỉ có con hàng nhị sư huynh muội, cùi bắp nhất.”
Diệp Lạc không lưu tình nói.
…
Vô Đạo Tông, trên quảng trường đại điện.
Đạm Đài Lạc Tuyết nghe Diệp Lạc nói, trên gương mặt vốn không có cảm xúc tràn ngập dao động mãnh liệt.
Đại sư huynh nhà nàng là chủ của Thánh Địa Đông Châu hiện giờ.
Tam sư huynh nhà nàng là chủ Thánh Địa Đông Châu tiền nhiệm.
Tông môn ẩn thế không phải ngang tàn bình thường, tiền bối trong tông môn đều phi thăng, đệ tử môn hạ là chủ Thánh Địa, hoặc là chủ Thánh Địa tiền nhiệm…
Ở Đông Châu này, xuất thân là tông môn ẩn thế, thực sự có thể đi ngang.
Đông Châu vốn ở trạng thái không hiểu gì về tông môn ẩn thế.
Duy nhất có thể hơi đối kháng một chút, có lẽ chỉ có Thánh Địa Đông Châu.
Nhưng trước mắt, chủ của Thánh Địa là đệ tử của tông môn ẩn thế…
Chuyện này có nghĩa là, Vô Đạo Tông bọn họ chính là khó lý giải ở Đông Châu, bá chủ tuyệt đối.
Cho dù buộc tông môn tu tiên còn lại ở Đông Châu với nhau cũng không thể lay động.
“Đại sư huynh, hóa ra… Hóa ra tông môn chúng ta có lực lượng cường đại như vậy ở bên ngoài.”
Đạm Đài Lạc Tuyết hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng.
“Chuyện này có là gì… Đúng rồi, sư muội, sư huynh ta có một vấn đề muốn hỏi muội, không biết muội có tiện nói không.”
Diệp Lạc ho khan hai tiếng, cảm thấy đã tới thời cơ, nên bắt đầu hỏi thăm.
“Vấn đề gì?”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày, dò hỏi.
“Chuyện đó… Ừm, vậy ta hỏi nhé? Nếu sư muội cảm thấy không thích hợp, cũng có thể không cần trả lời.”
Diệp Lạc có chút chần chừ.
“Đại sư huynh, huynh hỏi đi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết hoang mang không thôi.
“Chuyện đó, có phải sư tôn đã chỉ định muội làm tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông hay không? Yên tâm, sư huynh là chủ của Thánh Địa, không có ý khác, chỉ tò mò nên hỏi thôi.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
“Là chuyện này sao, hình như vậy, sư tôn từng nói, tương lai để ta làm tông chủ.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ một lát, gật đầu nói.
Lần trước khi ở phòng bếp, sư tôn nói những lời đó, đúng là như vậy.
Sư tôn bảo nàng chăm chỉ ngộ đạo, tương lai sẽ truyền ngôi cho nàng.
Nguyên văn là như vậy.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc đứng bên cạnh vốn sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.
Quả nhiên là như thế!
Sư tôn coi sư muội này thành tông chủ tương lai để bồi dưỡng.
Lão nhị à lão nhị.
Lúc trước nghe hắn ta không được làm tông chủ, còn muốn cười đúng không, thực sự nghĩ hắn ta không nhìn ra à?
Bây giờ thì hay lắm.
Ngay từ đầu sư tôn đã không có ý định truyền vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông cho đệ.
Còn cười hắn ta sao?
Đợi sau này, xem ai cười ai.
Diệp Lạc kìm nén ý cười, không định nói với Trương Hàn.
Hắn ta phải đợi.
Đợi ngày Trương Hàn tự mình phát hiện ra.
Tâm trạng đó, tuyệt đối sảng khoái hơn hắn ta lúc ấy.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, tâm trạng của Diệp Lạc không khỏi sung sướng hơn.
“Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?”
Ánh mắt Đạm Đài Lạc Tuyết kỳ lạ nhìn Diệp Lạc.
“Không có gì không có gì, đúng rồi, sư tôn có ở trong tông không? Lần này ta trở về, cũng là vì bái kiến sư tôn.”
Diệp Lạc im lặng thu ý cười trở về, để tránh bị nhìn ra được gì đó.
“Đại sư huynh, sư tôn ở trong tông, hôm nay sư tôn mới ăn cơm với ta, hiện giờ sư tôn hẳn là ở bên khu cư trú, sư tôn ở trong cung điện kia.”
Đạm Đài Lạc Tuyết đáp.
Những lời này vang lên.
Diệp Lạc sửng sốt một lát.
Hôm nay sư tôn mới ăn cơm với muội sao…
Hắn ta nhớ rõ từ khi nhận hắn ta vào cửa, thì chưa từng làm gì với nhau.
Bây giờ còn ăn cơm cùng với sư muội.
Đây là đãi ngộ của người nối nghiệp sao?
Thật hâm mộ.
Diệp Lạc hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng.
“Được rồi, vậy sư muội, ta đi bái kiến sư tôn trước đây.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
“Được, đại sư huynh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết hơi gật đầu.
Thấy thế, Diệp Lạc không nói thêm gì nữa, đi về phía khu cư trú của tông môn.