Chương 213: Lấy chút xíu máu 2
Lúc này, Trương Hàn chắp tay ở sau lưng, nhìn mặt sông rộng lớn vô ngần như Trường Giang và Hoàng Hà, có chút cảm khái con sông này thực rực rỡ.
Sau lưng hắn ta, long tử Ngao Ngự gương mặt tái nhợt vô lực, hấp hối u oán nhìn Trương Hàn.
“Này này này, huynh đài, ngươi đã nói chỉ lấy chút máu thôi mà? Đây mà gọi là chút máu sao?”
Ngao Ngự vô lực châm chọc.
Có thể lấy máu khiến Thương Long cảnh giới Nguyên Anh sắc mặt tái nhợt, tay chân vô lực, giống như một hơi sinh bảy bào thai, đây mà gọi là một chút?
“Vậy thì hai chút, đã lấy rồi, đừng lảm nhảm nhiều như vậy.”
Trên gương mặt Trương Hàn là nụ cười ấm áp.
Đối với Ngao Ngự mà nói, tươi cười này giống như nụ cười của ác ma.
Hắn ta há miệng thở dốc, muốn nói gì đó.
Nhưng hắn ta vẫn không dám mở miệng.
Trong lòng điên cuồng châm chọc.
Tên khốn nạn này, bộ dạng cười hì hì, nho nhã y như một người đọc sách.
Nhưng trên thực tế giống như ác ma, từng bước lừa gạt, không có chút hổ thẹn nào!
“Ngươi không nói lời nào, thì chính là không có ý kiến sao? Đúng rồi, lát nữa bàn xong việc, ngươi đi theo ta một chuyến, ta có ý nghĩ, dùng máu của ngươi giống như có thể trở thành môi giới bày trận, còn có vảy rồng gân rồng, cũng không tệ…”
Trương Hàn giống như đang lẩm bẩm tự nói.
Ngao Ngự: “…”
Có khả năng ta không phải người, nhưng người thực sự là chó.
Ngao Ngự có chút kích động muốn gào thét.
Hắn ta đã vào đời bao nhiêu năm?
Chưa bao giờ gặp phải người nào như vậy.
Hoàn toàn không đáng làm người.
Trương Hàn nhìn vẻ mặt Ngao Ngự, chỉ cười, hoàn toàn không để ý tới.
Ngay sau đó, hắn ta giống như nhận ra được gì, tâm niệm vừa động, một trận pháp bay lên, bao phủ ba người.
Đúng lúc này, trong sông Ngân Thiên, một bóng đen khổng lồ lao ra…
…
Trong khu vực Vân Châu.
Bên cạnh sông Ngân Thiên.
Lúc này, trong mặt sông yên bình, một bóng đen khổng lồ lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong mặt sông.
Trương Hàn ở bờ sông giống như đã sớm chú ý tới cảnh này, lòng bàn chân có pháp trận dâng lên, bao phủ hắn cùng với Ngao Ngự và Quy thừa tướng lại, để tránh bị thương.
Bùm!
Chỉ thấy ngay sau đó, một tiếng rầm vang lên.
Vô số nước sông dâng lên, phóng lên trời, bao phủ cây cối ở bên cạnh.
Một con Thương Long chui từ trong ra, thân thể rồng khổng lồ giống như vô cùng vô tận, chui từ trong sông Ngân Thiên ra, đầu rồng rất to nhìn chằm chằm về phía Trương Hàn.
Rống!
Âm thanh giống như trâu giống như hổ từ trong miệng Thương Long phát ra.
Chỉ trong nháy mắt, gió nổi mây phùn, từng mây đen có ở khắp nơi trên bầu trời sông Ngân Thiên.
Trương Hàn mỉm cười nhìn cảnh này, không có chút nào bị dọa sợ, trái lại tràn ngập hứng thú nhìn đầu rồng kia.
Tầm mắt không úy kỵ gì nhìn thẳng.
“Tiểu bối, ngươi là người phương nào?”
Trong sông Ngân Thiên, Thương Long vạn trượng kia mở miệng nói tiếng người.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu Trương Hàn bái kiến Long Quân.”
Trương Hàn nho nhã cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói.
Những lời này vừa nói ra.
Thương Long “Ngao Dạ” trong sông sửng sốt một lát.
Lập tức có quang mang xuất hiện.
Thương Long biến thành hình người.
“Tông môn ẩn thế?”
“Người của tông môn ẩn thế các ngươi còn dám tới tìm bổn tọa?”
Ngao Dạ nổi giận đùng đùng nói.
Có trời mới biết trong thời gian này lão ta như thế nào.
Khắp nơi đều lan truyền tin tức lão ta bị tông chủ của tông môn ẩn thế đánh bại.
Mới đầu thì không sao, ít nhất chỉ truyền bên nhân tộc, lão ta có thể coi như không nghe thấy.
Con mẹ nó sau này trong yêu tộc cũng truyền tin tức này.
Điều kỳ lạ nhất là, con gái nhỏ của lão ta vậy mà chạy tới thỉnh giáo lão ta, hỏi làm thế nào mới kêu ra được tiếng hú.
Còn hỏi lão ta có phải chỉ rồng cường đại mới kêu được như vậy hay không.
Ngao Dạ tức tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Không phải là lão ta chỉ không cướp được chí bảo của Cổ Tôn đạo nhân, ăn chút thiệt thòi thôi ư.
Vừa mới lan truyền ra, hoàn toàn thay đổi.
Nếu sớm biết sẽ như vậy, cho dù lúc ấy có chút kiêng kị, lão ta cũng tuyệt đối không sợ Sở Duyên kia.
Nên tát mạnh một cái qua!
Ngao Dạ càng nghĩ càng giận.
Nhìn đệ tử của tông môn ẩn thế Trương Hàn ở trước mặt đều cảm thấy không thoải mái.
Đơn giản là không kìm chế lửa giận, vung tay với Trương Hàn.
Sổ sách của tông chủ nhà ngươi, ngươi tới thanh toán đi!
Một cái tát của Ngao Dạ đánh về phía Trương Hàn.
Vù…
Gió mạnh gào rít mà tới, trên trời xanh, lực lượng vô hạn ngưng tụ thành một long trảo, chộp mạnh lấy Trương Hàn.
“Long Quân có nhã hứng so tài như vậy sao? Vậy thì ta so tài với Long Quân một trận đi.”
Vẻ mặt Trương Hàn không đổi, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.
Bàn tay hắn ta vươn ra, duỗi lên trên.
Thái Âm Tinh ở trên chín tầng trời hiển hóa mà ra.
Chỗ tim Trương Hàn lóe lên quang mang màu lam, một Phù Văn cổ xưa bay ra, diễn hóa thành Trận Văn.
Chỉ trong nháy mắt, từng trận pháp được bố trí ra.