Chương 214: Nhất niệm thành trận pháp
Khốn trận, sát trận, huyễn trận…
Phàm là trận pháp Trương Hàn tạo được, đều cho Ngao Dạ thử một lần.
Vô số trận pháp dâng lên.
Bàn tay sắp hạ xuống của Ngao Dạ dừng lại.
Ngơ ngác nhìn cả sông Ngân Thiên có vô số trận pháp bao phủ…
Đây là trận pháp sư sao?
Lão ta chưa từng đọc sách à?
Trận pháp sư là như thế này, giơ tay lên, thì có vô số trận pháp xuất hiện ư?
Ngao Dạ đờ đẫn một lát.
Trận pháp không dừng lại, vẫn vận chuyển như cũ.
Vô số sát trận đuổi về phía Ngao Dạ.
Rầm rầm…
Cả sông Ngân Thiên được bao phủ trong quang mang trận pháp.
…
Bờ sông Ngân Thiên.
Quanh người Trương Hàn vờn quanh Trận Văn màu lam, áo bào không gió mà bay, mái tóc đen được trâm gỗ búi lại không biết rơi từ lúc nào, đứng trong hư không, quan sát sông Ngân Thiên.
Ngón tay hắn ta không ngừng điểm ra.
Mỗi khi điểm một cái, đều có một Trận Văn mượn lực lượng của Thái Âm Tinh thành trận, lao về phía Ngao Dạ.
Thay vì nói là Trương Hàn đang chiến đấu với Ngao Dạ.
Chẳng bằng nói là Thái Âm Tinh đang đối chiến với Ngao Dạ.
Trương Hàn chỉ là một môi giới.
Trương Hàn một lần bày trên trăm trận pháp, mới dừng động tác, nhìn sông Ngân Thiên ở phía dưới.
Nhưng mà bên ngoài nước sông Ngân Thiên đều bị quang mang của trận pháp bao phủ.
Hắn ta căn bản không thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Nhưng có thể đoán ra được, Long Quân này chắc chắn chịu khổ sở.
Đây mới là phương thức đánh chính xác.
Đại sư huynh như vậy, vừa nhìn là biết không bình thường.
Đâu có làm gì phong tỏa Thiên Địa.
Trương Hàn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình rất giỏi.
Hắn ta vẫn là cường giả tuyệt đối!
Chỉ có đại sư huynh quá biến thái mà thôi.
Nhìn xem, nhìn xem.
Ra bên ngoài, hắn ta quả thực là vô địch.
Ngay cả Long Quân của yêu tộc cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Trương Hàn vừa nghĩ, vừa tiện tay bày thêm trận pháp.
Rảnh rỗi không có việc làm, bày thêm hai trận pháp, tránh cho vị Long Quân này chạy mất.
Những trận pháp này oanh tạc giằng co khoảng hai canh giờ.
Mãi đến hai canh giờ sau.
Trương Hàn bày trận bày tới mức nhàm chán, mời dừng bày trận, bay tới bên bờ sông nghỉ tạm.
“Hai người các ngươi còn chưa đi sao?”
Trương Hàn nhìn về phía Ngao Ngự và Quy thừa tướng còn đứng bên sông.
“Ta, ta, ta, bọn ta…”
Giọng nói của Ngao Ngự run rẩy, nói năng lộn xộn.
Hai bọn họ dám đi sao?
Người này nhất niệm thành trận pháp sử dụng, bọn họ dám cử động à?
Bọn họ sợ cử động một cái, sẽ bị người này thuận tay bày trận pháp ra đánh cho.
“Những trận pháp này còn thời gian một nén nhang, sẽ tự động cởi bỏ hết, các ngươi đợi vào xem Long Quân thế nào.”
Trương Hàn chẳng muốn nói thêm gì nữa.
“Được, được, được.”
Ngao Ngự run lẩy bẩy nói.
“Các ngươi có mang theo đan dược chữa thương đúng không? Long Quân lâu như vậy mà chưa ra, có lẽ trên người có thương tích, nhớ chuẩn bị đan dược tốt nhất.”
Trương Hàn tùy ý nói.
“Dạ, dạ, dạ.”
Ngao Ngự vẫn run lẩy bẩy nói.
“Ngươi nói chuyện có thể đừng lặp lại ba lần như vậy không?”
Trương Hàn trợn trừng mắt.
“Được, được, được.”
Ngao Ngự vội vàng trả lời.
Không có thuốc nào cứu được!
Khóe miệng Trương Hàn giật giật, đứng ở bờ sông, tiếp tục thưởng thức quang mang của trận pháp ở phía trước.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự liệu của Trương Hàn.
Một nén nhang sau, quang mang của trận pháp bắt đầu tiêu tán.
Ngao Ngự và Quy thừa tướng thấy thế, vội vàng muốn vào sông xem Long Quân thế nào.
Không đợi hai người có động tác.
Một bóng người nhảy từ trong sông ra, nhanh chóng rơi vào bờ sông.
Rõ ràng là Long Quân Ngao Dạ.
Lúc này Ngao Dạ có chút chật vật, mặt xám mày tro, quần áo lộn xộn, nhưng khí tức vẫn ổn định, có thể thấy không chịu nhiều thương tổn.
“Hay cho một Long Quân, không hổ là nhân vật xứng ra tay với sư tôn, vậy mà dưới nhiều trận pháp như thế, còn không chịu thương tổn quá lớn, không, hẳn là cơ thể của yêu tộc quá mạnh.”
Trương Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu.
Trên tay lóe lên quang mang của trận pháp, chuẩn bị lại bày trận.
Hắn ta không biết trận pháp của hắn ta có thể khiến Long Quân này bị thương hay không, nhưng muốn phong ấn trấn áp Long Quân này, tuyệt đối có thể.
“Đừng! Đừng kích động! Chúng ta có chuyện thì từ từ nói!”
Ngao Dạ thấy Trương Hàn chuẩn bị ra tay, sợ tới mức hồn sắp bay đi.
Nhất niệm thành trận pháp, lão ta không thể trêu vào…
…
Bờ sông.
Ngao Dạ vừa mới nói xong, nhìn thấy Trương Hàn rút tay về, hào quang tán đi, mới nhẹ nhàng thở ra.
Một người có thể nhất niệm thành trận, lão ta thực sự không thể trêu vào.
Cho dù những trận pháp này không thể giết chết lão ta, nhưng vẫn bị công kích, còn rất đau.
Đặc biệt có một số trận pháp vô cùng kỳ lạ.
Ngươi nói hàn độc chi trận, Ngao Dạ có thể lý giải, phải dựa vào hàn độc khiến lão ta mất đi sức chiến đấu.
Ngươi nói tâm ma huyễn trận có thể câu dẫn tâm ma, Ngao Dạ cũng có thể lý giải, động tới tâm thần của lão ta, khiến tâm thần lão ta không yên.
Nhưng có một số trận pháp, Ngao Dạ không rõ lắm.