Chương 226: Một huyền thoại màu vàng kim 1
Bên ngoài núi Thiên Vụ, trong một vùng dãy núi vô ngần.
Diệp Lạc dẫn theo Tô Càn Nguyên đi tới nơi này.
Hai người đứng đối diện nhau.
So với Tô Càn Nguyên tràn ngập ý chí chiến đấu.
Trái lại Diệp Lạc thản nhiên, chỉ là kiêu ngạo lộ ra trong vô hình, biểu lộ hắn ta rất bất phàm.
“Đến đây đi, sư đệ, cung điện của sư tôn có trận pháp che chắn âm thanh, chúng ta so tài ở đây, sẽ không quấy nhiễu tới sư tôn, đệ có thể dốc toàn lực ra tay, không cần bận tâm.”
Diệp Lạc thản nhiên nói.
“Đại sư huynh, huynh ra tay trước đi, dựa theo bối phận, huynh lớn hơn ta, nên là huynh ra tay trước.”
Tô Càn Nguyên nhường nói.
“Đệ nghiêm túc chứ?”
Diệp Lạc hỏi một câu.
Vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ.
Lần trước lão nhị cũng nói y như thế.
Sau đó bị đánh cho kêu liên tục.
“Đương nhiên, đại sư huynh, đừng xem thường ta, hiện giờ ta rất mạnh! Đại sư huynh dốc toàn lực cũng không sao!”
Tô Càn Nguyên nói xong, một quyền tùy ý đánh nghiêng về phía không khí bên sườn.
Không gian lập tức nổi lên từng gợn sóng.
Lực lượng bá đạo mà khủng bố thi triển ra không bỏ sót gì.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc có vẻ đăm chiêu gật đầu, mở miệng nói.
“Được.”
Sau khi nói xong, hắn ta không mang theo bất cứ do dự gì.
Bóng người phóng lên trời.
Kiếm khí kinh khủng dấy lên.
Ở giữa trời đất giống như bị một thanh lợi kiếm cắt ra.
Kiếm ý vô hình bao phủ bốn phương tám hướng.
Kiếm phong gào rít, cây cối đều bị chém ngang, bị cuốn lên trên bầu trời, cát bay đá chạy, giống như diệt thế.
Mấy ngày nay, không chỉ Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đang mạnh dần.
Diệp Lạc cũng đang trở nên mạnh hơn.
So với lúc trước, Diệp Lạc hiện giờ uy thế càng mạnh hơn, dưới nhất niệm, giống như dâng lên một vùng kiếm Thiên Địa.
“Sư đệ, hiện giờ đệ còn muốn ta dốc toàn lực không?”
Diệp Lạc đứng trong không trung, quanh người có vô số kiếm phong huyễn hóa thành phi kiếm vờn quanh, áo bào bay phấp phới, mái tóc đen tung bay, giống như thần giống như ma, quan sát Tô Càn Nguyên ở phía dưới.
Những lời này vừa nói ra, Tô Càn Nguyên ở phía dưới không trả lời.
Mà dâng lên khí thế quanh người, Địa Sát cuồn cuộn bao trùm bên ngoài cơ thể lão ta, chống đỡ kiếm phong.
Oai phong vô hình đè ép về phía Diệp Lạc.
Khí thế của lão ta, vậy mà loáng thoáng dâng lên tới cảnh giới Độ Kiếp.
“Đại sư huynh! Không cần nương tay! Người nào sợ người đó là cháu trai!”
Tô Càn Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Lạc, mở miệng nói.
Diệp Lạc ở bên trên nghe thấy thế, trên đôi mắt bao trùm một tầng hắc quang, khí tức thái cổ từ trên người hắn ta tràn ngập ra.
Đây là chiêu thức đạt được trong di tích Thái Cổ Kiếm Tôn.
Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế của hắn ta càng tăng lên.
“Bây giờ thì sao? Sư đệ.”
Diệp Lạc vẫn không tấn công, mà mở miệng hỏi một câu.
“Đại sư huynh, thực sự không cần nương tay! Ta không sợ.”
Tuy Tô Càn Nguyên cảm nhận được áp lực từ trên người Diệp Lạc, nhưng lão ta vẫn cảm thấy mình có thể, quả quyết bảo Diệp Lạc không cần nương tay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc đứng trong không trung bất chợt nhíu mày.
Trong lòng yên lặng chắc chắn.
Lão tam này đúng là oai phong.
Vậy mà bành trướng như thế.
Còn muốn hắn ta dốc toàn lực ra tay.
Không đả kích một trận, thì thực xin lỗi tiếng đại sư huynh mà đối phương gọi.
Nghĩ thế, Diệp Lạc không do dự nữa, dốc toàn bộ lực lượng, lấy Vô Tẫn Kiếm Hồ ra, dẫn uy phong của linh bảo.
Đồng thời hắn ta cũng dẫn những phù văn màu vàng kim trong đầu hắn ta.
Lấy phù văn màu vàng kim thêm vào Vô Tẫn Kiếm Hồ.
Chỉ trong nháy mắt, uy thế của Vô Tẫn Kiếm Hồ tăng vọt.
Tô Càn Nguyên ở phía dưới vốn cảm thấy khí thế của Diệp Lạc cũng bình thường thôi.
Mà lúc này thấy Vô Tẫn Kiếm Hồ trên tay Diệp Lạc đạt được phù văn màu vàng kim thêm vào bày ra uy thế khủng bố này.
Lão ta lập tức luống cuống.
Trực giác nói cho lão ta.
Nếu lão ta đánh với hồ lô kia một trận, có khả năng sẽ đau rất lâu, còn đau hơn cả Địa Sát luyện thể.
“Đại sư huynh, nương tay! Nương tay! Thu hồi thứ đồ chơi đó đi chúng ta lại so tài!”
Tô Càn Nguyên vội vàng lớn tiếng kêu lên.
“Hả? Cái gì? Không cần nương tay? Không cần nương tay sao? Được, vậy ta sẽ dốc toàn lực ra tay.”
Diệp Lạc làm bộ như không nghe thấy, làm bộ làm tịch nói hai câu, rót toàn bộ đạo vận trên người vào trong Vô Tẫn Kiếm Hồ.
“Không! Nương tay!”
Tô Càn Nguyên sốt ruột.
“Không nương tay sao? Ồ… Ồ… Ồ… Được, đến đây, đến đây.”
Sau khi Diệp Lạc nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên ý cười.
Di chuyển Vô Tẫn Kiếm Hồ trước mặt.
Miệng hồ lô nhắm ngay Tô Càn Nguyên.
Rầm…
Ngay sau đó, một âm thanh rất to vang lên.
Vô Tẫn Kiếm Hồ phun ra cột sáng màu vàng kim, xông thẳng về phía Tô Càn Nguyên oanh tạc mà đi.