Chương 238: Ngao Ngự thiếu chút nữa qua đời 2
Đúng lúc này, Đạm Đài Lạc Tuyết đi từ đằng xa tới, dự định ăn đồ ăn tẩm bổ linh hồn.
“Hả? Sao tọa kỵ này lại nằm ở đây?”
Đạm Đài Lạc Tuyết đi tới, nhìn thấy Ngao Ngự nằm trên đất, tò mò hỏi một câu.
“Hả? Tọa kỵ gì cơ? Đại nhân?”
Lý Nhị Cương ngu ngơ hỏi.
“Người này, không phải là tọa kỵ của Trương sư huynh sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết mặc đồ xanh đi tới, ngồi cạnh bàn.
“Hả? Con rồng này sao? Không phải hắn bay nhầm vào đây à?”
Lý Nhị Cương mê mang hỏi.
“Bay lầm gì cơ? Hắn ta là tọa kỵ của nhị sư huynh, sao người này lại nằm ở đây?”
Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng tò mò hỏi một câu.
Nàng nhìn dược thiện trên bàn một lát.
Lại nhìn Ngao Ngự hôn mê nằm trên đất một lát.
Rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương còn đang cầm dao vẻ mặt cứng ngắc.
Con rồng này là tọa kỵ của đệ tử sao?
Vậy chẳng phải những dược thiện này uổng phí rồi sao?
Mẹ nó vậy mà con rồng này bảo bay nhầm vào?
Lý Nhị Cương nổi giận.
Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết ở trước mặt, hắn ta không dám biểu hiện ra.
Lý Nhị Cương hung dữ trừng Ngao Ngự ngất xỉu một cái, dự định đợi Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi, sẽ nhân cơ hội đâm đối phương mấy dao xả giận.
“Ồ… Đại nhân, hình như con rồng này mệt nhọc, cho nên nằm ở đây.”
“Được rồi, đại nhân, không nói chuyện này nữa, ta làm cho ngươi mấy món trước, ngươi muốn ăn gì? Vẫn là mấy món trước đây sao?”
Lý Nhị Cương thu liễm tất cả cảm xúc, ấm áp nhỏ nhẹ hỏi.
“Ừm, như cũ là được.”
Đạm Đài Lạc Tuyết chẳng muốn đi quản con rồng này.
“Được rồi, đại nhân đợi một lát, ta đi chuẩn bị ngay.”
Lý Nhị Cương nói xong.
Vội vàng xoay người đi vào phòng bếp.
Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn nhìn thoáng qua, rồi thu hồi tầm mắt.
Nàng lập tức nhìn Ngao Ngự nằm trên đất.
Nhìn một lát, không muốn nhiều lời nữa.
Dù sao đây không phải là tọa kỵ của nàng, chẳng muốn quản nhiều như thế.
Nhưng mà…
Không biết vì sao.
Sao có cảm giác Ngao Ngự này, có chút giống con gà.
Chủ yếu là nàng mới thấy thái độ Lý Nhị Cương đi đối phó Ngao Ngự, giống như chuẩn bị giết gà…
…
Trong khu vực Trung Châu.
Ngàn dặm không mây.
Trong tổng bộ liên minh tu tiên giả Trung Châu.
Đại điện hội nghị.
Lúc này, mấy trưởng lão ngồi yên trong điện, vẻ mặt nghiêm túc.
Bầu không khí trong điện hơi ngưng kết.
Trong điện, hai lão giả đứng ở đó, có chút xấu hổ.
Hai lão giả này chính là Cổ lão và Trần lão.
Cổ lão và Trần lão bị mấy tên trưởng lão nhìn chằm chằm, toàn thân đều đã cảm thấy không được tự nhiên, đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, không biết nên nói gì mới tốt.
Đúng lúc này.
Một trưởng lão mở miệng, phá vỡ yên tĩnh.
“Cho nên hai người các ngươi nói đi, rốt cuộc tông môn ẩn thế Đông Châu thế nào, có được hay không, không được là không được, đừng lề mề nữa.”
Trưởng lão này có chút không kiên nhẫn nói.
“Không nên không nên, nhất định phải đợi minh chủ tới đây mới có thể nói.
“Đúng rồi, lúc trước minh chủ dặn dò bọn ta, tin tức về tông môn ẩn thế Đông Châu, nhất định phải có hắn ở đây bọn ta mới được nói.”
Cổ lão và Trần lão lắc đầu, đánh chết cũng không chịu nói.
Đám trưởng lão này bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi ở đó, tiếp tục im lặng.
Khoảng một nén nhang sau.
Một bóng người đi từ ngoài điện vào.
Là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này.
Mấy trưởng lão bao gồm Cổ lão và Trần lão đều cúi người thi lễ.
“Tham kiến minh chủ.”
Người đàn ông trung niên là Ngô Việt, minh chủ của liên minh tu tiên giả!
“Đều miễn lễ cả đi, đừng khách sáo như vậy.”
“Thế nào, chuyện bên tông môn ẩn thế Đông Châu đã xử lý tốt chưa?”
Ngô Việt ngồi xuống vị trí của mình, nhìn mọi người thản nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều trưởng lão lập tức cảm thấy đắng ngắt.
“Minh chủ, ngươi không biết đâu, hai người này thân phận thấp kém còn chưa tính, còn rất cố chấp, đánh chết cũng không chịu nói tin tức ra.”
“Không sai, minh chủ, hai bọn họ chỉ có thân phận chấp sự, vậy mà dám ngỗ nghịch với bọn ta, nên phạt…”
“Để bọn họ nói chuyện của tông môn ẩn thế đã, đây là chuyện chính.”
Rất nhiều trưởng lão nhao nhao mở miệng nói chuyện.
Ngô Việt im lặng nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Cổ lão và Trần lão.
Lão ta trầm tư rất lâu, mới chậm rãi mở miệng.
“Chuyện này không thể trách hai bọn họ.”
“Là ta bảo bọn họ làm như vậy, được rồi, hai người nói một chút xem, tông môn ẩn thế Đông Châu, rốt cuộc có nguyện ý tham gia Đại Bỉ hay không.”
Ngô Việt cúi đầu dò hỏi.
Tuy lão ta đặt câu hỏi, nhưng không có bất cứ cảm xúc nào dao động.
Lão ta cảm thấy, tám chín phần mười tông môn ẩn thế sẽ không để ý tới bọn họ.
Hỏi một câu, chỉ vì muốn biết đáp án mà thôi.
Điểm này, rất nhiều trưởng lão cũng nghĩ như vậy.
(Chưa xong còn tiếp.)