Chương 239: Ngô Việt ta hận chó liếm nhất
Phải biết rằng trong những tin tức bọn họ đạt được, tông môn ẩn thế Đông Châu này là tình huống gì?
Truyền thừa 300 vạn năm!
Loại nội tình hùng hậu tới mức cực hạn này, sẽ để ý tới Đại Bỉ vạn tông của bọn họ sao?
Ha ha.
Đây là đang nói đùa à?
Bao gồm Ngô Việt cùng với rất nhiều trưởng lão, trong điểm này đều đạt thành ý nghĩ thống nhất.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Cổ lão và Trần lão, lại vả mặt bọn họ theo vận tốc ánh sáng.
“Minh, minh chủ, tông môn ẩn thế Đông Châu đã nhận được thiệp mời, đệ tử của bọn họ nói rõ, sẽ tới tham dự Đại Bỉ vạn tông!”
Trần lão chắp tay trả lời.
Rầm…
Một câu này vang lên.
Đám trưởng lão ngồi ở đây đều nhao nhao đứng dậy, trợn to mắt nhìn hai người Trần lão và Cổ lão.
Ngô Việt cũng không thể ngồi thẳng người, đôi mắt trợn to.
“Những lời ngươi nói là thật sao? Tông môn ẩn thế Đông Châu thực sự nguyện ý tham dự Đại Bỉ vạn tông?”
Ngô Việt vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, minh chủ, tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông, đã nhận lời mời, sẽ tới tham gia.”
Trần lão đáp.
“Tông môn ẩn thế Đông Châu truyền thừa 300 vạn năm, thực sự nguyện ý tới tham gia Đại Bỉ vạn tông sao?”
Ngô Việt vẫn không thể tin được, lặp lại một câu.
“Minh chủ, chuyện này là thật, tông môn ẩn thế bày tỏ, sẽ tới tham gia.”
Trần lão rơi vào đường cùng, chỉ có thể mở miệng nói lần nữa.
Phù…
Đám trưởng lão trong điện nghe thấy tin tức này, cả đám thở gấp hơn.
“Đường đường là tông môn ẩn thế, truyền thừa khổng lồ 300 vạn năm, sẽ tới tham dự Đại Bỉ vạn tông thấp kém của chúng ta sao?”
“Khụ khụ, cái gì, ở thời đại hiện giờ, Đại Bỉ vạn tông đã là việc trọng đại nhất, ngoài ra, minh chủ còn ở đây, ngươi đừng nói khó nghe như thế…”
“Nhanh lên, phải nhanh chóng truyền tin tức này ra! Tin tức có tông môn ẩn thế Đông Châu tham gia, chắc chắn có thể khiến tông môn ẩn thế Trung Châu xuất hiện, đến lúc đó để hai tông môn ẩn thế chiến đấu! Nhìn xem ai đỉnh hơn!”
Các trưởng lão ngươi một câu ta một câu nói xong, khiến đại điện dự họp lập tức trở nên náo nhiệt.
Có trưởng lão đã nghĩ tới, nên lợi dụng tin tức này, làm ra ích lợi lớn nhất.
Truyền tin tức này ra.
Những tông môn ẩn thế ở Trung Châu chắc chắn sẽ có hứng thú với tin tức này, do đó tham dự Đại Bỉ vạn tông, hoặc chú ý tới Đại Bỉ vạn tông.
Có nhạc dạo này.
Lực ảnh hưởng của Đại Bỉ vạn tông sẽ tăng lên một bước.
Ngô Việt ngồi trên cao lại nghĩ tới một chuyện khác, lão ta đứng dậy, quay mặt về phía rất nhiều trưởng lão, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Rất nhiều trưởng lão thấy vẻ mặt Ngô Việt, thì dừng nói chuyện, nhìn về phía Ngô Việt.
Ngô Việt hơi híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.
“Tông môn ẩn thế muốn tham dự Đại Bỉ vạn tông, tuy đây là chuyện tốt, nhưng mà trước đó, ta cảnh cáo trước, ta không hi vọng sau khi người của tông môn ẩn thế tới, các ngươi có bất cứ hành động gì quá mức.”
“Ví dụ như loại hành động liếm, ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy.”
“Các ngươi cũng biết, ta rất hận hành vi liếm người khác! Vô cùng chán ghét! Cho nên không hi vọng nhìn thấy hành động này của các ngươi, các ngươi hiểu không?”
Ngô Việt gằn từng chữ, dặn dò đám trưởng lão này.
Đương nhiên là đám trưởng lão không dám nói gì, cả đám gật đầu bày tỏ đã rõ.
Ngô Việt thấy thế, cười hài lòng, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi các vị trưởng lão, các ngươi đều biết rõ, vậy các ngươi lui xuống trước đi, chuyện đó, khụ, Cổ lão Trần lão, hai ngươi ở lại.”
Ngô Việt xua tay nói.
Đám trưởng lão liếc nhau một cái, đều chắp tay hành lễ với Ngô Việt, sau đó ngoan ngoãn lùi ra ngoài…
...
Trong đại điện.
Theo chúng trưởng lão rời đi.
Chỉ còn lại hai người Cổ lão Trần lão, cùng với Ngô Việt minh chủ của liên minh tu tiên giả.
Đôi mắt Ngô Việt nhìn chằm chằm hai chấp sự này, hít sâu một hơi.
“Hai ngươi có biết, vì sao ta bảo hai ngươi ở lại không?”
Ngô Việt chậm rãi mở miệng nói.
“Minh chủ là vì chuyện tông môn ẩn thế sao?”
Cổ lão đứng ra, thật cẩn thận hỏi một câu.
“Đúng vậy.”
Ngô Việt thản nhiên nói.
Lão ta muốn trước một bước, biết được toàn bộ tin tức về tông môn ẩn thế, phòng ngừa trên Đại Bỉ vạn tông xuất hiện sai sót gì đó.
“Minh chủ, đối với tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông, bọn ta không biết tin tức khác, bọn ta đi tới đó một chuyến, cũng chỉ gặp đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu ở bên ngoài mà thôi, nhưng mà…”
Cổ lão muốn nói lại thôi.
Bên kia Ngô Việt vốn nghe lời nói đoạn trước, còn tưởng lão ta không thể đạt được tin tức toàn diện, sinh ra một chút thất vọng.
Vừa định xua tay bảo Cổ lão và Trần lão rời đi.
Nhưng nghe được câu “nhưng mà”, cả người không khỏe.
Ngươi nói chuyện mà nói nửa câu, là muốn bị đánh chết sao?