Chương 242: Chủ nhân của Huyết Sát Chi Khí đã chết mấy vạn năm 2
“Chuyện này… Tôn trưởng lão, hai ta chỉ làm việc cho minh chủ, đâu thể quyết định được việc này.”
Cổ lão và Trần lão cười khổ trả lời.
“Hai ngươi không dám sao? Ừm, vậy được rồi, nhưng mà xảy ra chuyện, hai người các ngươi gánh vác.”
Tôn trưởng lão nghe ra được hai người không dám, làm như không có việc gì gật đầu, cầm lấy hòn đá, đi tới trước quầy bên cạnh.
Cổ lão và Trần lão: “…”
Xảy ra chuyện bọn họ phải gánh vác sao?
“Không được đâu! Tôn trưởng lão, trách nhiệm này bọn ta thực sự không gánh nổi.”
Vẻ mặt Cổ lão cầu xin đi tới bên quầy nói.
“Được rồi được rồi, khóc lóc sướt mướt, chỉ đùa với các ngươi chút thôi, nếu thực sự gặp chuyện không may, ta sẽ để các ngươi gánh vác sao? Chắc chắn sẽ không, dù sao các ngươi có miệng, nói để các ngươi gánh, các ngươi có thể phản bác, đương nhiên ta sẽ lựa chọn tát chết hai ngươi, đến lúc đó hai ngươi không có biện pháp nói.”
Tôn trưởng lão mở miệng nói.
Cổ lão và Trần lão im lặng một lần nữa, không biết nên nói gì mới tốt.
Tôn trưởng lão vẫn ở bên cạnh trêu ghẹo mãi.
Vừa trêu ghẹo vừa vui vẻ trò chuyện.
“Hai người các ngươi không tò mò ta đang làm gì sao?”
“Thôi, không đùa các ngươi nữa, ta đang tìm một viên pháp bảo có thể kiểm tra đo lường lực lượng linh hồn, người bình thường chết đi, linh hồn chuyển thế, nhưng chắc chắn có một phần sẽ tiêu tán trong trời đất.”
“Những khí tức linh hồn tiêu tán trong trời đất này, trừ phi qua mấy vạn năm, nếu không chắc chắn còn có khí tức lưu lại.”
“Ta muốn dùng một kiện pháp bảo kiểm tra đo lường xem, trên hòn đá này còn khí tức linh hồn hay không.”
“Nếu có, thì chủ nhân của Huyết Sát Chi Khí trên tảng đá này còn sống, hoặc là đã chết chưa được mấy vạn năm, không tính là hiền triết đã khuất của Nhân Tộc.”
“Nếu không có, như vậy đại biểu chủ nhân của Huyết Sát Chi Khí này, chết ít nhất mấy vạn năm, cho dù có phải chết trận trên chiến trường Viễn Cổ hay không, đều đáng để chúng ta tế bái!”
Tôn trưởng lão chậm rãi nói.
Lão ta trêu ghẹo một lúc lâu.
Cuối cùng lấy ra một quả cầu thủy tinh.
Lão ta đặt quả cầu thủy tinh tới bên cạnh hòn đá, đôi mắt nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh.
Cổ lão và Trần lão ở bên cạnh nhao nhao nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh này.
Khoảng một nén nhang sau.
Trên quả cầu thủy tinh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Yên tĩnh không một tiếng động.
Tôn trưởng lão nhìn chằm chằm hòn đá này, hít sâu một hơi, quỳ xuống với hòn đá.
Cổ lão và Trần lão ngơ ngác nhìn Tôn trưởng lão.
“Nhìn cái gì? Không thấy được phản ứng của quả cầu thủy tinh sao? Quỳ đi! Chủ nhân của Huyết Sát Chi Khí trên hòn đá này, chắc chắn đã chết ít nhất mấy vạn năm, đáng để chúng ta quỳ!”
Tôn trưởng lão quay đầu trừng mắt với hai người.
Lúc này Cổ lão và Trần lão mới tỉnh lại từ trong mơ, nhao nhao quỳ xuống với hòn đá…
Trong khu vực Đông Châu.
Núi Thiên Vụ, trên Vô Đạo Tông tiến vào giai đoạn yên tĩnh.
Trương Hàn đang làm quen với linh bảo thượng phẩm Thiên Địa Đồ.
Đạm Đài Lạc Tuyết đang dốc lòng ngộ kỳ đạo, tăng lực lượng linh hồn.
Tô Càn Nguyên thì đang không ngừng luyện máu, khiến thực lực tăng cao.
Còn tông chủ Sở Duyên…
Sở Duyên bày tỏ, có hàng triệu sợ hãi con Thương Long kia, dứt khoát trốn vào trong cung điện của mình, tu luyện, nhanh chóng tăng cảnh giới.
Mà Thương Long Ngao Ngự khiến Sở Duyên sợ hãi thì rất thê thảm.
Cũng coi là trong Vô Đạo Tông yên bình, gia hỏa duy nhất không thể bình tĩnh.
Bởi vì thỉnh thoảng Ngao Ngự sẽ bị Đạm Đài Lạc Tuyết lấy ra thí nghiệm sức chiến đấu.
Hay là bị Tô Càn Nguyên lấy ra làm bao cát đánh, nói một cách hoa mỹ, là tôi luyện cơ thể hai bên.
Lý Nhị Cương còn thường chạy tới, mượn chút máu rồng nói làm đồ ăn mới.
Cho nên có thể nói, là gia hỏa không bình tĩnh nhất trong Vô Đạo Tông.
Nhưng Ngao Ngự lại không thể chui ra khỏi Vô Đạo Tông.
Điều này khiến Ngao Ngự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Chỉ có thể mỗi ngày cầu nguyện Trương Hàn xuất hiện.
…
Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, bốn tháng đã qua.
Ngày này, Diệp Lạc lên núi, trở lại Vô Đạo Tông, xem như phá một chút Vô Đạo Tông không yên bình.
Cho dù là Đạm Đài Lạc Tuyết hay Tô Càn Nguyên, đều tạm dừng tu hành, tiến tới gặp đại sư huynh của bọn họ.
Đối với vị đại sư huynh này, Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên đều rất phục.
Đương nhiên, Tô Càn Nguyên là bị đánh phục, hơn nữa ngày xưa còn là Diệp Lạc dẫn gã ta lên núi bái sư, đương nhiên là rất phục.
Đạm Đài Lạc Tuyết thì rất kính nể vị đại sư huynh này, ra tay tặng quà gặp mặt đã là một kiện pháp bảo, hơn nữa thực lực cường đại, phục là chuyện bình thường.
Trước quảng trường đại điện.
Diệp Lạc gặp mặt sư đệ và sư muội.
“Thế nào, bốn tháng này tu hành ra sao rồi?”
Diệp Lạc nhìn thấy hai vị đồng môn, trên gương mặt không chút thay đổi lộ ra tươi cười.