Chương 260: Tham gia đại hội vạn tông 1
Hắn nghĩ, ngầm gật đầu.
Không muốn tiếp tục đứng đây nữa.
Phủi bụi dính trên quần áo, hắn định quay về tu luyện.
Đúng lúc này, bên ngoài ngọn núi, một bóng người bay tới, nhìn thấy Sở Duyên đang chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng.
“Tiền bối xin dừng bước!”
Bóng người tới trước điện, lớn tiếng kêu lên.
Sở Duyên đang chuẩn bị rời đi sửng sốt một lát, nghe thấy ba chữ “xin dừng bước”, không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn qua.
Là một lão giả cũng mặc trường bào màu trắng.
Nhưng mà không phải là Cổ Nghị dẫn đường lần trước.
“Có chuyện gì?”
Sở Duyên quay đầu lạnh nhạt hỏi một câu.
“Tiền bối, tiền bối, hôm nay là đại hội vạn tông mời họp, bên minh chủ thấy ngươi còn chưa tới, nên phái ta tới mời ngươi qua.”
Lão giả chấp sự kia vội vàng nói.
Rõ ràng là Sở Duyên không có uy áp gì.
Nhưng bị đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằm, không hiểu sao lão ta lại hoảng hốt, giống như uy áp khủng bố mà mình nằm mơ.
Sở Duyên nghe thấy thế sửng sốt.
Đại hội vạn tông?
Hình như hắn từng nghe người dẫn đường Cổ Nghị nói qua.
Là đại hội trước khi chính thức bắt đầu Đại Bỉ vạn tông.
Cụ thể, hắn quên mất rồi.
Hắn cũng lười ghi nhớ đại hội vạn tông gì đó này.
Bây giờ nghe chấp sự này nói như thế, hình như hắn cần phải tham gia.
“Vậy cần bổn tọa gọi các đệ tử không?”
Sở Duyên mở miệng hỏi.
“Khụ khụ, tiền bối, lần này là đại hội vạn tông, là người cấp bậc tông chủ mới có thể tham gia.”
Chấp sự kia vội vàng giải thích.
“Vậy được rồi, xuất phát thôi.”
Sở Duyên gật đầu, nện bước, chuẩn bị đi theo chấp sự rời đi.
“Tiền bối đợi một lát! Tiền bối thân thể vạn kim, thân phận tôn quý, sao cần tự mình bay, mong tiền bối đợi một lát, vãn bối đi gọi tọa kỵ cho tiền bối trước.”
Chấp sự nhìn động tác của Sở Duyên, còn tưởng Sở Duyên chuẩn bị tự mình bay, cuống quít nói.
Lão ta đâu biết rằng, Sở Duyên định đi bộ xuống núi.
Huýt…
Chỉ thấy chấp sự này cầm một cái còi thổi lên.
Âm thanh chói tai vang vọng mây xanh.
Một lát sau.
Một con Bạch Hổ vĩ đại mọc cánh bay tới.
Bạch Hổ hạ xuống đất, khi đôi cánh giang ra, nhấc lên từng cơn gió bão.
“Tiền bối, đây là tọa kỵ thông dụng của liên minh tu tiên giả ta, là một con Ngục Sát Bạch Hổ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mong tiền bối tiến lên, tọa kỵ này sẽ đưa tiền bối tới nơi mở đại hội vạn tông.”
Chấp sự cung kính nói.
“Ừm.”
Sở Duyên nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Một cảnh giới Trúc Cơ như hắn, cưỡi một tọa kỵ cảnh giới Nguyên Anh, có phải có vẻ không tốt hay không.
Không đúng, không nên nghĩ như vậy.
Trọng điểm hình như là, vậy mà tọa kỵ này ngang với hắn khi ở đỉnh phong…
Nói tóm lại, hắn còn không bằng một tọa kỵ!
Sở Duyên bao hàm tâm trạng “bi phẫn”, ngồi trên tọa kỵ.
Có kinh nghiệm cỡi rồng.
Sở Duyên đối với cưỡi hổ, thì nhạt nhẽo hơn, thản nhiên đứng trên lưng hổ.
Bạch Hổ thấy người nọ đã đứng trên lưng, lúc này giang cánh, bay lên trời, bay ra bên ngoài ngọn núi.
Mẹ kiếp!
Sở Duyên ở trên lưng thấy Bạch Hổ bay thô lỗ như vậy, lập tức không dám đứng, cũng không làm ra vẻ nữa, vội vàng ngồi xuống, sợ bị ngã.
Thấy ngồi khoanh chân có thể ổn định cơ thể.
Lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn mình cưỡi Bạch hổ này, trong mắt có chút nghi ngờ.
Ngay cả tọa kỵ đều là cảnh giới Nguyên Anh.
Đại Bỉ vạn tông này, hẳn là có cấp bậc không thấp, nhưng vì sao lại mời tông môn nhỏ ba không như bọn họ?
Chẳng lẽ cố ý chiếu cố những tông môn nhỏ ba không như bọn họ một chút?
Chuyện này không có đạo lý.
Hay là nói, là vì đệ tử Diệp Lạc của hắn, mới khiến bọn họ tham dự Đại Bỉ vạn tông?
Sở Duyên vẫn hoang mang, nhưng lắc đầu, không nghĩ nhiều cái gì, trợn mắt nhìn Bạch Hổ bay tới nơi hãy nói.
…
Bên kia, trên ngọn núi.
Đương nhiên là đám Diệp Lạc cũng chú ý tới Sở Duyên rời đi.
Chẳng qua bọn họ không mở miệng.
Bọn họ cũng nghe thấy câu nói chỉ có cấp bậc tông chủ mới có thể tham gia.
Đám đệ tử bọn họ không có lý do qua đó.
Còn an toàn của sư tôn nhà bọn họ?
Nói đùa!
Nếu sư tôn nhà bọn họ bùng nổ thực lực, cả hòn đảo này đủ cho sư tôn nhà bọn tát bẹp?
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy sư tôn là cảnh giới Trúc Cơ đấy chứ?
Không thể nào không thể nào.
Đám Diệp Lạc nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy buồn cười.
Nếu sư tôn nhà bọn họ là cảnh giới Trúc Cơ, vậy thì bọn họ là phàm nhân.
Cho nên đám đệ tử bọn họ không đi quản chuyện này.
Mà canh giữ trước điện phủ cư trú của sư muội nhà mình, xem như hộ pháp.
Sau khi Đạm Đài Lạc Tuyết tiến vào đảo nhỏ này, nói là có chỗ đột phá, muốn vào bế quan, đương nhiên là đám Diệp Lạc sẽ hộ pháp thay Đạm Đài Lạc Tuyết.
Đồng thời, ba người cũng đang tiến hành bàn luận.
“Tốc độ đột phá của sư muội thực nhanh, rõ ràng là vào cửa trễ nhất, vậy mà sắp đuổi kịp chúng ta.”
Trương Hàn nho nhã nói.
Hắn ta quay đầu nhìn điện phủ chỗ sư muội sau lưng.
Trong mắt có chút giật mình.
Cho dù là hắn ta, đều cảm nhận được uy hiếp từ trong đột phá của sư muội.